HÃY BUỘC MỘT DẢI RUY BĂNG VÀNG LÊN CÂY SỒI GIÀ
Nước Mỹ, năm 1971. Tại một tỉnh vùng núi xa xôi, trong một thị trấn nhỏ vô danh có một chàng trai bị kết án tù. Cảnh sát đã chứng minh được rằng anh phạm tội và 3 năm là một thời gian vừa đủ để anh sửa chữa lại mọi chuyện. Nhưng Mary- người vợ sắp cưới của chàng trai thi không thể tin điều đó. Ngày mở phiên toà, mặc cho chàng trai không ngừng quay về phía sau tìm kiếm thì cô vẫn vắng mặt.
Trước khi lên chiếc xe dành cho các tù nhân, chàng trai nhờ cuyển cho Mary một lá thư rồi bước đi ngay. Anh không kịp nhìn thấy cô đang đứng khuất phía sau, vừa khóc vừa nắm chặt tờ giấy với những dòng ngắn ngủi. "Anh biết rằng anh không xứng đáng với tình yêu của em. Anh cũng không dám hy vọng em sẽ còn yêu anh sau những chuyện này. Nhưng nếu em tha thứ cho anh thì hãy buộc một dải ruy băng vàng lên cây sồi già duy nhất ở quảng trường của thị trấn vào ngày anh trở về. Và nếu không nhìn thấy dải ruy băng, anh sẽ ra đi mãi mãi và không bao giờ quấy rầy em nữa."
Trong suốt ba năm ngồi tù, dù chàng trai có mong mỏi tin tức của Mary đến đâu thì cô vẫn bặt tin. Năm đấu tiên, anh tự nhủ rằng có lẽ cô vẫn chưa thể quen được với việc chồng sắp cưới của mình là một người phạm tội. Năm thứ hai, chàng trai nhờ người hỏi han tin tức và chỉ nghe phong phanh rằng cô ấy đã đi xa, xa lắm và chẳng biết khi nảo mới quay trở về. Đến những tháng cuối trong tù, anh đã không còn nghĩ gì tới những dải ruy băng vàng nữa. Nhớ về cô gái anh yêu lại càng không. Đến ngày ra tù, chàng trai quyết đinh nhảy lên xe buýt đi thẳng ra thành phố chứ không ngang qua quảng trường như anh đã hẹn.
Nhưng rồi một chuyến, hai chuyến xe đã dừng lại rồi chạy tiếp mà chàng trai vẫn chần chừ không leo lên. Mãi tới khi chuyến cuối cùng đã chạy qua, anh mới lầm lũi đi bộ tới quảng trường. Lý trí bảo anh hãy đi theo hướng ngược lại, nhưng tình yêu trong anh thì vẫn bắt anh hướng về phía trước. Rồi 30 phút sau, người trong thị trấn ngạc nhiên thấy một chàng trai khóc nức nở dưới tán sồi vàng rực bởi hàng trăm dải ruy băng...
(Sưu tầm trên mạng)
TIE A YELLOW RIBBON FOR ME
In 1971 the New York Post wrote a true story about a man who lived in a small town in White Oak,, Georgia, United States.
This man married a good and beautiful woman, unfortunately he never appreciated her.
He did not become a good husband and father. He often came home at night drunk and beat the child and his wife.
One night he decided to venture into the big cities, New York. He stole savings money from his wife, then he took a bus headed north, to the big city, into a new life.
With some friends, he started a new business. For a while he enjoyed his life. Sex, gambling, drug. He enjoyed it all. Months passed. Years passed. His business failed, and he began to lack of money.
Then he began to engage in criminal acts. He wrote a fake check and use it to deceive people's money. Finally, one fateful moment, he was caught. The police put him in prison, and the court sentenced him three years in prison. Toward the end of his prison, he began to miss home. He missed his wife.
He missed his family. Finally he decided to write a letter to his wife, to tell her how sorry he was. That he still loved his wife and children. He wished he was still allowed back.
But he also understood that maybe it was too late, so he ended his letter by writing, "Honey, you do not need to wait for me. But if you still have the feeling to me, will you reveal? If you still want me to come back to you, please tie a yellow ribbon for me, on the one banyan tree in the center of town. When I passed and did not find a piece of yellow tape, nevermind. I will know and understand. I'm not going to come down from the bus, and will continue to Miami. And I promise I will never again disturb you and the kids in my life. "Finally the day arrives release.
He was very nervous. He did not receive a letter from his wife. He did not know whether his wife received a letter or read the letter, if she would forgive him? He took a bus to Miami, Florida, who passed his home, White Oak. He was very nervous. The whole bus to hear the story, and they ask the bus driver, "Please, pass through the White Oak, the road slowly. .. we have to see what will happen ... "His heart was pounding when a bus approached the center of White Oak. He did not dare raise his head.
Cold sweat streaming from his body. he was afraid, he was afraid disappointed. Finally he saw the tree. Tears trickled from his eyes ... He did not see a yellow ribbon ... No yellow ribbon .... There is no yellow ribbon was there .. . But there are a hundred pieces of yellow ribbons .... hanging on the banyan tree. Ooh ... the whole tree was covered with a yellow ribbon ... !!!!!!!!!!!!
Team Uống Trà Thôi sưu tầm