Chúng ta, có lẽ, ít ai nhận ra, ngay chính từ những nhu cầu về hạnh phúc của mình đã vô tình tạo ra rất nhiều khổ đau cho ngày mai. Không ai muốn làm khổ mình cả, nhất định là như vậy, nhưng luôn có không ít người chỉ vì một chút niềm vui trước mắt mà vô tình buộc vào ngày mai những nỗi buồn rất dài; không ai muốn làm đau mình cả, nhưng do cố theo đuổi một thứ gì đó mà vô tình bước sâu vào khu rừng đầy gai, rồi đi tiếp hay quay lại đều bị tổn thương như nhau.
Chúng ta thường nói về những nỗi đau, nhưng có lẽ, ít ai thật sự biết được nỗi đau mình đang chịu nhận được bắt đầu từ những lầm lỗi của chính mình ngày hôm qua.
Những ai thực sự hiểu được nỗi đau, cách họ nói về nỗi đau nghe rất khác. Không oán trách cuộc sống, không đổ lỗi cho những người chung quanh. Mỗi nỗi đau là một lần để dừng lại và nhận ra gương mặt thật của mình.
Nhìn trên một phương diện nào đó, nỗi đau cũng là một cách nuôi dưỡng con người. Vì có những người, chỉ có thể được đánh thức dậy bằng một nỗi đau, bị đau nên nhận ra đã đến lúc dừng lại và phải sống khác xưa, bị đau nên biết mình chỉ còn cách lớn lên, không thể nhỏ bé mãi được.
Có kẻ một hôm thức dậy, quyết tâm muốn làm một người lương thiện, trước tiên không phải để giúp ai đó ngoài kia mà để không làm khổ chính mình vào ngày mai.
Khi nghe thấy một nỗi đau, đó là một lời nhắc của cuộc sống, rằng chúng ta đã làm một điều gì đó lầm lỗi ở ngày hôm qua.
Ai cũng có nỗi đau của mình, nhưng chúng ta đừng để bản thân mình trở thành nguyên nhân làm phát sinh nỗi đau trong lòng người khác.
Người ngày mới an.
Vô Thường