Đừng bỏ rơi chính mình
Biết thương mình đúng cách thì đừng làm gì ngược lại với nhân quả, rồi bán rẻ những phẩm chất tốt đẹp trong sáng bên trong chúng ta.
Hầu hết thì ai cũng yêu chiều cái ‘bản ngã’ của mình, nhưng dù có thỏa mãn cái bản ngã này đến tận cùng, thì cuối cùng chúng ta vẫn khổ đau mà thôi. Yêu bản ngã thì dễ, nhưng để yêu thương chính mình đúng cách thì khó.
Tháng vừa rồi, trong công ty tôi có 1 tình huống rất thú vị, tôi là nhân vật chính. Chuyện là cách đây 4 tháng, bên tôi có nhận 1 dự án gồm 6 bo mạch, tôi và một ông kỹ sư nữa cùng làm 6 cái này. Phân chia thế nào, cuối cùng tôi làm 5 cái, ông kia làm 1 cái (vì ổng đi kỳ nghỉ mất 1 tuần). Tôi cũng hoan hỷ làm thôi vì thấy ổng cũng lớn tuổi (gần 60) rồi nên cũng không so đo hơn thua làm gì.
Tôi qua Mỹ được 4 năm, qua được vài tháng thì học nghề mới rồi thành kỹ sư bo mạch cho quân đội luôn, có nhiều nhân duyên và nhân quả trong chuyện đổi nghề này, nhưng tính đến hiện tại thì tôi đã đi làm được 3 năm với vai trò kỹ sư bo mạch cho quân đội, chẳng liên quan gì đến chuyên môn quản trị của tôi đã làm trước đó ở Việt Nam.
6 bo mạch trên, tổng đơn hàng tôi nhớ là tầm hơn 700k USD (hơn 16 tỷ VND), tôi làm rất kỹ 5 cái bo mạch mà mình phụ trách, vì gắn trong vũ khí của quân đội, có lỗi gì gây chết người thì đi tù “bỏ mẹ”. Đơn hàng ra ngon lành, chạy thử và kiểm tra chất lượng chuẩn, xong đợt đó tôi cũng yên tâm và cả thấy tay nghề mình lên được vài miếng.
Tường chừng đã êm xuôi, cách đây 3 tuần, họ đặt lại đúng 6 cái đó với số lượng mới, 4 trong 5 bo mạch tôi làm thì vẫn ngon… nhưng có 1 cái trong đấy bị hỏng hoàn toàn. Hôm đó tôi vào làm thì được kể là, file của tôi bị sai… nhưng rõ ràng là đợt tháng 12 không có lỗi gì. File đó chỉ có tôi và ông kỹ sư kia có quyền sửa thôi. Tôi không làm thì ai làm!?
Tôi thì tin ông kia không sửa bậy bạ và tôi có lưu back-up hồi tháng 12, input vào lại so sánh thì file tôi làm cuối cùng không có lỗi gì cả. Do đơn hàng lớn, cái ông trưởng phụ trách team tôi bảo, đúng là đợt trước file vẫn ngon, mà sao lần này file đã bị sửa, giờ 1 trong 2 thằng mày thôi.
Tôi có bảo ông trưởng đấy (dân Mỹ gốc Canada, cũng tầm 60 tuổi), mày cứ báo lên Ban giám đốc là tao có bằng chứng file cuối cùng không bị sai, nếu cần thì kêu tao lên gặp rồi nói chuyện trực tiếp cho.
Tôi tưởng mọi việc đã được giải quyết xong, ngày hôm sau, tôi đang lòng vòng ngoài hãng để ngắm cây cỏ relax đầu óc, thì ông chủ hãng đi ngang rồi tấp vào hỏi tôi, ê sao mày làm hỏng cái đơn hàng lớn của tao, hơn 4 tỷ đấy. Tôi mới hỏi ai nói mày thế, thì ông bảo, thằng trưởng nhóm mày đó, nó bảo mày làm sai nhưng chối lỗi, rồi kêu tao đừng có đi hỏi mày làm gì vì mày sẽ cãi.
Nghe xong, lòng tôi hơi gợn gợn tý, hên là thằng chủ nó ức vì mất tiền nhiều quá, đang nóng như lửa mà thấy tôi còn lơn tơn đi bộ ngắm cảnh phiêu phiêu nên nó càng bực gấp đôi.
Tôi nghe xong hết thì nói nhẹ nhàng với ổng thế này: mày đuổi tao thì tao vui vẻ đi, nhưng đuổi đúng thì mày không tạo nghiệp, còn đuổi sai thì mày mất tao… và cả nhân quả sẽ diễn ra lại với mày và hãng đấy. Chưa kể rất lâu để kiếm được người thay vào vị trí của tao. Nên mày bình tâm rồi điều tra lại tất cả đi, nếu vẫn là lỗi của tao thật thì tao sẽ biến khỏi mặt mày.
Thằng chủ nghe xong, cũng hơi lạnh tanh tanh, rồi âm thầm kêu 1 ông kỹ sư team khác và 1 ông IT truy cập vào dữ liệu team tôi để điều tra. Lát tôi kể tiếp phần này.
Còn ông trưởng nhóm nói tôi làm sai thì tôi xử ngay chiều hôm đó, tôi kêu ông ra căn-teen, cũng nói chuyện nhẹ nhàng thôi, tôi bảo, thằng chủ vừa nói chuyện với tao xong, có vài điều tao muốn chia sẻ với mày. Những gì mày đã làm sau lưng tao, thì chỉ có mày biết, nhưng dù thế nào thì tao cũng tha thứ cho mày.
Hai là mày có 1 đứa con trai, 1 đứa con gái mới ra trường phải không? Thế về sau, 1 trong 2 đứa, nó cũng rơi vào tình huống giống tao hôm nay, mày thấy thế nào?
Ba là nếu trong mày không có sự chính trực, thì làm sao mày dạy cho con mày về những giá trị về sự trung thực và chính trực được?
Bốn là mày tin nhân quả mà phải không, mày vẫn hay đi nhà thờ? Nếu tin nhân quả thì mày đã quyết định không khôn ngoan trong sự việc vừa qua rồi.
Ổng nghe đến đây, như chết lặng, mặt tái xanh, vì dù sao ổng cũng đáng tuổi cha chú của tôi, mà để 1 thằng như tôi dạy nên sống như thế nào thì đắng thật.
Tôi chỉ kết lại 1 câu cuối với ổng rồi bước ra khỏi phòng:
Tao có thể đổi công ty, thậm chí là đổi nghề, nhưng tao sẽ không bao giờ bán rẻ chính mình. Vì như thế, tao không có gì để dạy con tao cả!”
Viết ‘mày’ , ‘tao’ là dịch nhanh từ I and you, trong tiếng Anh, chứ dịch đúng là con và chú thì đúng lễ hơn.
Tôi kể lại câu chuyện này, không phải chứng tỏ rằng mình từ bi, mình rộng lượng hay mình cao cả, mà là để các bạn thấy được chuyện đời nó nhiều cái bi hài như thế,
Âu cũng là cái nhân quả của tôi, đúng ngày đúng tháng, nó phải xảy ra để tôi nhìn lại tâm mình và học một số bài học cụ thể nào đó.
Hôm đó, sau khi nói chuyện với ông trưởng nhóm xong, tôi vẫn làm cho hết việc, đúng trách nhiệm rồi vui vẻ đi về. Về nhà còn chở vợ con đi siêu thị như chưa có việc gì xảy ra. Với tôi thì cái gì cần làm thì đã làm rồi, chuyện mai thế nào thì để tính sau.
Ngày hôm sau, tôi vào công ty thì nghe ông kỹ sư chung team khoe, ê bên IT họ kiểm tra là do hệ thống server back up làm sao bị lỗi, nó trả dữ liệu lại 2 tiếng trước khi mày xong file đợt đó. Ông đấy vui lắm là vì ông sợ tôi nghĩ rằng ông sửa rồi ông trưởng nhóm lại đổ hết cho tôi. Ông trưởng nhóm thì im lặng cả ngày, né mặt tôi suốt ngày hôm đó. Rồi mãi đến hôm sau, ổng chịu hết nổi thì kêu tôi ra… “tao xin lỗi, tao đã sai rồi !”.
Tôi cười rồi bắt tay ổng, và nhắc lại câu nói ngày hôm qua: “Đừng bao giờ bỏ rơi chính mình!”
Nhiều lúc trong cuộc sống, có những tình huống vô cùng phức tạp, nhưng các bạn phải nhớ, nó xảy ra là luôn đúng thời điểm, đúng theo nhân quả, đây là cơ hội tuyệt vời để chúng ta luyện tâm mình.
Với tôi, dù làm nghề gì, bác sĩ, kỹ sư, công nhân, nhà đầu tư, v.v.. thì chỉ là hình tướng để mình nhập vai mà thôi, chủ yếu là để học những bài học mình cần học.
Nên đừng vì những vai diễn quá sâu đó mà chúng ta bán rẻ chính mình, bảo vệ cái ngã của mình, rồi đi trái với nhân quả. Đó là không biết thương mình.
Biết thương mình đúng cách thì đừng làm gì ngược lại với nhân quả, rồi bán rẻ những phẩm chất tốt đẹp trong sáng bên trong chúng ta.
Team Uống Trà Thôi sưu tầm