Nếu biết kiếp người rất ngắn, không ai nỡ bỏ hoang cuộc đời của mình cả, không ai chấp nhận để những suy nghĩ xấu ác lẫn tạp trong tâm, không ai muốn gieo trồng vào cuộc đời mình bất cứ thứ gì ngoài những yêu thương, không ai để cuộc sống của mình vô nghĩa.
Khi chúng ta thực hành từ bi với cuộc sống, không để những suy nghĩ xấu ác lấn át tâm trí, không để ánh mắt lời nói làm tổn thương đến một người nào; khi đó, không phải bất kì ai từ cuộc sống ngoài kia, mà chính chúng ta mới là người đầu tiên được lợi ích từ đó.
Tâm của chúng ta là nơi mà cuộc sống của chính chúng ta bắt đầu, cho nên, nếu nơi đó bị trộn lẫn những suy nghĩ bất thiện, cuộc sống sẽ có nhiều tổn thương và lầm lỗi cho mình cho người, cho hiện tại và cho cả ngày mai. Như khi nơi đầu nguồn đã nhiễm bẩn thì cả dòng chảy bên dưới cũng sẽ bẩn theo.
Có lẽ, luôn có những người không bao giờ hiểu được sức mạnh của tâm mình to lớn đến mức nào, nên luôn có những người đã làm cho ngày mai phải buồn thật nhiều chỉ vì lí do để hiện tại có được một chút niềm vui trong việc thoả mãn được một suy nghĩ bất thiện của mình.
Cuộc sống không thể trở nên bình yên mãi cho đến khi tâm của chúng ta trở nên bình yên.
Người ngày mới an.
Vô Thường.