Khi còn mang trong tâm những suy nghĩ không thiện, trong một lần không thắng được nó, người ta cố tích góp mãi những ham muốn theo từng ngày, nhiều hơn, lớn thêm, rộng ra, sâu hơn. Rồi thành cả một đại dương rộng mênh mông không bến bờ, đôi tay chẳng còn đủ sức để tát cạn, đôi chân chẳng còn đủ sức để đi qua, rồi chết chìm trong đại dương do chính mình tạo nên. Trách ai?
Khi không có đủ tâm từ bi để thương lấy chính mình, chúng ta sẽ còn dốc lòng theo đuổi mãi những kẻ không bao giờ thương lấy mình.
Khi còn chất chứa trong lòng những suy nghĩ không thiện, chúng ta còn dốc lòng theo đuổi những thứ chẳng đáng gì, rồi một ngày, phải nhìn mọi thứ mất đi.
Người đến, nơi đây chẳng có gì, chỉ có ngọn núi cũ, mùa gió cũ, con suối vắng, câu Kinh xưa, vạt hoa dại, và lũ chim dưới mái hiên, mỗi sớm, lại rộn rã kể cho nhau nghe giấc mơ tối qua.
Người ngày mới an.
Vô Thường