“Nếu muốn có được những ngày thật vui và bình yên nhưng lại không biết trân trọng và gìn giữ từng hành vi thiện; kẻ đó không khác gì một người đứng giữa đêm tối, thổi tắt ngọn đèn đang cầm trên tay rồi loay hoay khắp nơi tìm ánh sáng”.(1)
Thổi tắt ngọn đèn đang cầm trên tay rồi mò mẫm khắp nơi tìm ánh sáng, việc làm vô lí này cũng giống như một kẻ vứt bỏ những việc làm thiện rồi chật vật chạy vạy khắp nơi tìm cho mình những ngày bình yên. Tìm không thấy sẽ buồn, mong không được sẽ đau, nỗi đau của một kẻ “cầu bất đắc”, rồi oán trách cuộc sống này nọ, nhưng chẳng mấy ai thấy được sự vô lí trong cách sống của mình.
Người đời thường để lòng mình mòn đi bởi những tổn thương, nghĩ là rất thật, do người nọ, tại người kia, nhưng hóa ra lại không phải vậy, tất cả chỉ do sự vô lí trong cách sống của chính mình.
Một nỗi đau tự mình chuốc lấy, sao có thể gọi là đau? Sao có thể oán trách được người?
Những kỳ vọng vô lí là gốc rễ cho những khổ đau của người đời.
Ai cũng mang trong lòng giấc mơ bình yên, nhưng không phải ai cũng biết cách biến giấc mơ đó thành sự thật, phần nhiều sẽ có những hành động đẩy mình đi theo một hướng khác, để càng lúc càng xa với ước mơ ngày xưa. Chúng ta thường dễ dàng quên đi đôi mắt thật hiền của Phật, nhưng lại nhớ mãi ánh mắt dữ của người; dễ dàng quên mất câu kinh xưa dưới hiên chùa cũ, nhưng lại nhớ mãi những lời nói ác của người.
Khi lớn lên, ai cũng biết điều gì là tốt đẹp, nhưng không phải ai cũng có thể giữ được những điều tốt đẹp ấy trong lòng; ai cũng mang bên mình giấc mơ bình yên nhưng không phải ai cũng sống được một cuộc đời bình yên.
Khi lớn lên, người ta không còn đủ trẻ con để thương được những điều bình dị chung quanh mình nữa.
Mong người có mùa Vu Lan thật ấm.
Vô Thường.
Núi. Mùa Vu Lan 2022.
Om Mani Padme Hum
__________________________
[1] Nguyên Hán văn: 若樂彼樂果,而不持淨戒,如人處暗中,離燈而求明。Dòng 25-26, khung thứ hai, trang 0512, bộ sách mang mã số 0728, 諸法集要經 (Chư Kinh Yếu Tập), tập 17 大正新脩大藏經。