Đời người chẳng khác chuyện thưởng trà là bao...
Trà là thức uống thử lòng người. Bởi chỉ người chịu được vị đắng của ngụm trà đầu tiên mới hưởng thụ được dư vị thanh tao động lòng phía sau đó.
Câu chuyện thưởng trà của hai người bạn gì
Trong một lần rảnh rỗi, hai vị cao nhân cùng nhau ngồi thưởng trà. Người này cặm cụi pha trà, người kia hỏi: "Ngài cảm thấy trà ở tuần nước nào thì uống ngon nhất?".
Người pha trà trầm ngâm một hồi, tự như đang nghiền ngẫm, phân tích câu hỏi của bạn. Một hồi sau liền đáp:
"Tuần trà thứ nhất, tựa như gió thoảng
Tuần trà thứ hai, tựa như dòng xuân xanh
Tuần trà thứ ba, tự như ánh trăng chiếu rọi..."
Mỗi tuần trà, hương vị đều sẽ có sự khác biệt. Qua nhiều lần đắn đo, cân nhắc, chúng quy lại, hai người bạn trà lâu năm ấy vẫn chưa tìm ra được đáp án cho câu trả lời: "Trà ở tuần nước nào thì uống ngon nhất"? Trong khi đó, họ đã bỏ lỡ việc thưởng thức trà ở thời điểm nên thưởng thức nhất.
Khi xưa Đức Phật dạy, sinh mệnh nằm trong từng hơi thở của hiện tại. Tiếc thay, cuộc đời của mỗi người dường như cũng quẩn quanh trong nỗi băn khoăn những người mãi đi tìm những điều hơn nhất.
Khi nhấp một ngụm trà vào thời điểm ấy, bạn chẳng hề biết lần pha trước đó, chén trà có vị ra sao, cũng chẳng thể hiểu lần pha tiếp theo, vị của nó sẽ thay đổi thế nào. Bởi chỉ có hương vị trà ở thời điểm hiện tại là có khả năng chiếm trọn vị giác và tâm trí của bạn.
Vậy nên, đừng phí hoài thanh xuân để so sánh cuộc đời ở hiện tại với tương lai hay trong quá khứ. Thay vào đó, hãy trân trọng từng phút từng giây được nhìn thấy ánh hương, được hít căng lồng ngực, được lắng nghe những câu chuyện nhân sinh ở đời, được học tập và được cống hiến...
Đời người cũng chẳng khác chuyện thưởng trà là bao
Bạn có còn nhớ không, năm xưa, "gian hùng" Tào Tháo từng bị nhiều người ghét bỏ, mà người nổi danh "nhân nghĩa" như Lưu Bị cũng có không ít kẻ thù.
Sống ở đời, muốn làm việc lớn thì không nên quá quan tâm đến cái nhìn của người khác về mình. Chỉ cần bạn kiên trì làm tốt việc của mình, đi hết con đường mình đã chọn và thành công với điều mình đã hi sinh thì hậu thế sẽ phải nhìn bạn bằng ánh nhìn ngưỡng mộ, cảm phục.
Còn khi nào cảm thấy mệt mỏi, hãy dừng lại, hít một hơi sâu, uống một ngụm trà xanh, nghe một khúc nhạc để tâm hồn được hòa làm một với âm nhạc và sự thanh mát của ly trà.
Đời người, việc gì cần nói thì nhất định phải nói, việc gì cần im lặng thì nên im lặng. Đó là một loại thông minh.
Đời người, việc gì cần làm thì hãy nên làm, việc gì cần lui thì hãy lui đúng lúc. Đó là một loại trí tuệ.
Đời người, điểm gì cần lộ thì hãy hé lộ, điểm gì cần giấu nhất định phải cất cho kỹ. Đó là một loại cảnh giới.
Đời người, nếu không hạnh phúc, không vui vẻ, hãy học cách buông bỏ. Buông bỏ không được, hãy học cách chấp nhận đau khổ.
Mọi thứ tốt đẹp giống như pháo hoa, nở rộ vô cùng đẹp đẽ nhưng dễ tàn. Vậy mới nói, tận cùng của nỗi nhớ chính là sợ lãng quên. Tận cùng của yêu thương chính là xa rời. Tận cùng của mộng đẹp chính là tỉnh giấc. Có vui, có buồn, có đắng, có ngọt, đó cũng chính là cuộc sống.
Đời người cực giống như chuyện thưởng trà. Nếu chỉ nhấp ngụm đầu, vị đắng sẽ át hết tâm trí. Nhưng khi thưởng thức trọn vẹn chén trà ấy, ta sẽ cảm nhận được hương vi thanh tao thấm đượm lên từng tấc lưỡi.
Đời người giống như một chén trà, khó khăn, khổ đau chỉ trong phút chốc như vị đắng của ngụm trà đầu tiên mà thôi.
Team Uống Trà Thôi sưu tầm