Không phải ngẫu nhiên mà cuộc đời người này thật đẹp còn cuộc đời người kia lại vô vị, và cũng không phải ngẫu nhiên mà cuộc đời người này bình yên còn cuộc đời người kia lại đầy ắp nỗi buồn, chẳng qua, có một kẻ đã phải nỗ lực thật nhiều để cuộc đời của mình không trở nên vô vị, và có một người gần như bỏ hoang cuộc đời mình mặc cho gió mưa.
Tháng năm vốn vô vị, như tờ giấy trắng, như dòng nước trong, giá trị của nó để mỗi người tự định đoạt, tẩm vào đấy mùi gì, nhuộm vào đó màu gì, cất vào đó điều gì, tất cả đều do mỗi người tự quyết định, nếu không cất được vào đó những điều ý nghĩa, tự nhiên con người sẽ có những tháng ngày vô nghĩa trống không.
Cuộc đời vốn biến dịch đổi thay, đó là cách để nó tồn tại, và đó cũng là nguyên nhân để con người phải buồn, buồn vì mọi thứ đổi thay, buồn vì một điều không còn được như ngày cũ. Nếu không rèn luyện tâm mình có được sức mạnh để đứng vững trước những điều đó, con người tự nhiên sẽ rất buồn.
Có một người, trong một chiều mưa, đứng trước ngôi nhà thật ấm có khói bếp bay lên, muốn bước vào, nhưng không thể, vì ngôi nhà đó không phải của mình.
Có kẻ bỏ hoang cuộc đời mình rồi lại động lòng trước cuộc đời thật ấm của người khác.
Mong người luôn an.
(Tập 2, Cuộc Sống Nhìn Từ Ô Cửa Thiền)