“Thiền sư Vô Căn trong một lần nhập định 3 ngày, thần thức của ông xuất khỏi thân thể.
Các đệ tử của ông tưởng lầm ông đã tịch diệt nên mang nhục thân ông đi hỏa táng.
Sau 3 ngày thần thức của ông trở về nhưng không tìm được nhục thân.
Tìm không được nhục thân nên thần thức thiền sư Vô Căn quanh quẩn nơi căn phòng ông ở, liên tiếp than thở tìm kiếm nhục thân của ông nhiều ngày đêm thống thiết:
Tôi ơi, Tôi ở đâu?… Tôi ơi, Tôi ở đâu?…
Điều này làm cho các đệ tử của ông rất ư kinh sợ.
Một người bạn của thiền sư Vô Căn tên thiền sư Diệu Không nghe tin liền đến ngay thiền viện bảo các đệ tử của thiền sư Vô Căn là đêm đó thiền sư sẽ nghĩ lại trong phòng của thiền sư Vô Căn rồi bảo các đệ tử hãy mang cho ông một thau nước và một bồn lửa.
Đêm đến, thiền sư thiền sư Vô Căn lại nghe tiếng than thống thiết của thần thức thiền sư Vô Căn:
Tôi ơi, Tôi ở đâu?… Tôi ơi, Tôi ở đâu?…
Thiền sư Diệu Không bảo thần thức của thiền sư Vô Căn: Ông ở trong bùn.
Thần thức thiền sư Vô Căn liền lao xuống bùn tìm kiếm. Một lát sau thần thức thiền sư Vô Căn trở lại gặp thiền sư Diệu Không nói: Tôi tìm mãi mà không có Tôi trong bùn.
Thiền sư Diệu Không chỉ tay vào thau nước nói: Ông ở trong nước.
Thần thức thiền sư Vô Căn lẩn vào trong nước tìm kiếm.
Lát sau thần thức của ông trở lại gặp thiền sư Diệu Không nói: Tôi tìm mãi vẫn không có Tôi trong nước.
Thiền sư Diệu Không chỉ tay vào bồn lửa nói: Ông ở trong lửa.
Thần thức thiền sư Vô Căn lao vào trong lửa tìm kiếm. Lát sau thần thức của ông trở lại gặp thiền sư Diệu Không nói:
Tôi tìm mãi vẫn không có Tôi trong lửa.
Lúc này thiền sư Diệu Không chỉ tay vào hư không nói: Ông ở trong hư không.
Thần thức của thiền sư Vô Căn bay vào trong hư không tìm kiếm. Lát sau thần thức của ông trở lại gặp thiền sư Diệu Không nói:
Tôi tìm Tôi khắp nơi trong hư không mà vẫn không tìm được Tôi.
Khi ấy thiền sư Diệu Không lại nói: Ông là người có đầy đủ thần thông, thần lực, an nhiên tự tại đi và đến khắp mọi nơi mọi chổ từ bùn đến nước, từ nước đến lửa, từ lửa đến hư không như thế thì lý do gì mà ông cứ phải dính mắc với cái thân thể hôi dơ đó chứ.
Nghe xong, thần thức của thiền sư Vô Căn liền tĩnh thức và kể từ đó không còn ai nghe tiếng thở than tìm kiếm nhục thân thống thiết của thần thức thiền sư Vô Căn.”
(Trích theo một truyện thiền của Nhật)
Hầu như tất cả mọi người sống trên trái đất này không một ai tránh khỏi một lần vấp ngã và nhận chịu khổ đau !
Có khi mình còn đối mặt với những việc làm cho mình khổ đau đến cùng tận. Mình tưởng rằng mình đã cùng đường.
Mình cứ đắm chìm, ngụp lặn, lăn lộn, vướng mắc trong nỗi khổ đau mà mình cho là cùng tận ấy, và mình chẳng còn nhớ chi đến những hạnh phúc, những nỗi vui hiện diện xung quanh mình.
Người bạn này không trung nghĩa thì mình còn nhiều người bạn trung nghĩa khác.
Chỗ này công việc không tốt thì mình còn vô số chỗ khác công việc sẽ tốt hơn. Thất bại hôm nay nhưng mình còn có ngày mai. Thi rớt kỳ này nhưng mình vẫn còn kỳ tới.
Đứa con dâu ngỗ nghịch với mình thì mình còn đứa con trai.
Đứa con trai ngỗ nghịch với mình thì mình còn đứa con gái.
Đứa con gái ngỗ nghịch với mình thì mình còn đứa con rể.
Đứa con rể ngổ nghịch với mình thì mình còn đứa con dâu.
Tất cả đều ngỗ nghịch với mình thì mình còn có ông chồng (bà vợ).
Ông chồng (bà vợ) phản bội mình thì mình còn có cha mẹ, anh chị em, bạn hữu, con cái, cháu chắt, và thậm chí là chính bản thân mình.
Đừng cho phép bất cứ ai làm mình đau khổ bạn ta !
Khổ hay vui là do chính bạn đấy. Bạn là người có toàn quyền quyết định cái khổ, cái vui cho mình trong mọi biến cố xãy ra trong đời bạn.
Bạn đau khổ vì bạn cho rằng người khác làm cho bạn đau khổ !
Trong khi người làm cho bạn khổ đau luôn tự tại an nhiên ! Vậy tại sao bạn lại tự làm mình đau khổ ???
Hơn hết, Khổ đã tận, thì Cam sẽ lai, như là giờ phút thần thức thiền sư Vô Căn được thiền sư Diệu Không giúp cho tỉnh thức.
Thân chúc các bạn luôn tỉnh thức !
Trần Lê Túy - Phượng