/Uống trà thôi
Tải ứng dụng
Trang chủ / Chia sẻ

Cơn say 1 đời

1089 18:24, 12/09/2021
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN NGẮN

( từ)

Cơn say 1 đời
Cơn say một đời


Hai mươi mốt tuổi, hắn sắp làm cha.

Nhưng hắn vẫn đang đi học, còn chẳng kiếm nổi một đồng nuôi thân. Rồi sự nghiệp, có thể phải đi lính. Gia đình hắn không chấp nhận chuyện này, họ "gia giáo" và "không muốn bị làm mất mặt". Hắn thương cô, nhưng cũng thương gia đình. Hắn làm sao lo nổi cho hai mẹ con chỉ bằng đôi bàn tay trắng.

Hắn uống rất nhiều. Cho say. Hay để tạm quên đi những việc đang làm hắn đau đầu suốt mấy ngày vừa rồi. Trong cơn men, hắn tìm đến nơi cô đang ở, nhưng không dám đối mặt mà chỉ nhét qua khe cửa một mảnh giấy, vỏn vẹn bốn từ: "Hay là phá đi".

Không có lời hồi đáp.

Kể từ ngày đó, hắn không còn liên lạc được với cô.

Suốt bốn mươi năm về sau, hắn chưa từng nhìn thấy cô lần nữa.

***

Hắn ngồi, uống một ngụm rượu từ cái chai nhỏ dưới bàn rồi đứng dậy. Từ rất lâu rồi, hắn không bao giờ để cho bản thân say thêm lần nào nữa. Hơn sáu mươi tuổi, vợ mất đã ngót nghét hai chục năm. Đứa con gái duy nhất chưa kịp lấy chồng thì đổ bệnh nằm một chỗ, cơ thể cứ thế co quắp dần. Hắn lủi thủi chăm sóc con một mình suốt mười mấy năm nay.

Nhiều lúc, hắn nghĩ đó có thể là cái nợ mình phải mang theo suốt đời. Nợ cho một lần chếnh choáng vì những cơn say tình, say rượu vào thời tuổi trẻ. Hắn luôn nghĩ về mọi thứ, chính xác hơn là ám ảnh về mọi thứ trong suốt bốn mươi năm cuộc đời, kể từ ngày hắn do dự và yếu đuối trước quyết định bảo vệ người phụ nữ mà mình yêu thương.

Nhiều lần chạy xe ôm, hắn chở những người trẻ, nghe câu chuyện của họ, hiểu về hoàn cảnh của họ khi đắn đo giữa tình yêu, giữa sự nghiệp, giữa những lo sợ cho tương lai. Hắn muốn khuyên lắm, nhưng nghĩ về những quyết định của mình, về những lầm lỡ của mình, về sự yếu đuối của mình thời trẻ dại, hắn tặc lưỡi: "Làm gì có tư cách để khuyên nhủ người ta". Rồi ậm ừ cười trừ cho qua câu chuyện.

Không còn rượu, cũng chẳng còn say.
Nhưng cứ nghĩ đến, lại buồn.

Tuổi trẻ có thể là độ tuổi trải qua rất nhanh, quyết định rất nhanh, thất bại cũng rất nhanh. Nhưng những ký ức về quãng thời gian ngắn ngủi đó thường ám ảnh con người suốt phần còn lại của cuộc đời. Đời người là một chuỗi gắn kết những sự kiện từ chính lựa chọn của bản thân. Lựa chọn ở tuổi trẻ đúng hay sai, đôi khi chỉ như một sợi tơ mỏng manh giữa lằn ranh của đen và trắng, quá khó để rạch ròi.

Hồi ba mươi, hắn dằn vặt suy nghĩ về đúng sai trong quyết định ngày đó, hắn vẫn luống cuống tìm cô. Bốn mươi, hắn dần học cách để chấp nhận, nhưng vẫn hỏi thăm nhiều nơi về cô. Năm mươi, hắn biết bản thân không còn cách nào khác ngoài việc phải chấp nhận, nhưng vẫn hồ hởi khi nghe đâu đó tin tức về cô...

Sáu mươi, hắn không chủ động tìm kiếm gì nữa. Hắn biết là không thể làm khác, nhưng cũng biết nào dễ quên. Vì thế, hắn co cụm nỗi buồn tủi vào sâu bên
trong bản thân, không còn muốn kể với ai điều đó. Nhiều lúc, hắn tự đặt cho mình những câu hỏi, rằng nếu ngày đó hắn can đảm để bảo vệ người ta thì giờ liệu có hạnh phúc không? Có thành một gia đình không? Có nhiều trăn trở như vậy không?

Lại câu hỏi cũ, thứ đã khiến hắn day dứt suốt bốn mươi năm của cuộc đời.

Tháng vừa rồi hắn chạy xe ôm, tình cờ trò chuyện với một người quen hồi trước, được mách mối cho thông tin của cô, có vẻ chắc chắn lắm. Nghe đâu giờ cô thành đạt lắm, con trai bốn chục tuổi đầu đã có nhà riêng, có công việc ổn định ở Sài Gòn. Họ cho hắn địa chỉ để thử đi tìm.

Nhưng hắn không dám gọi hỏi, cũng chẳng dám tìm nữa. Giờ người ta tốt như vậy, mặt mũi nào mà gặp lại. Rượu thì hắn chẳng còn uống, đời thì cứ vậy mà già đi. Nhưng cơn say chênh vênh đêm đấy, đến giờ vẫn chẳng tan đi được.

Khi đọc xong câu chuyện về người đàn ông, các bạn nghĩ gì về tuổi trẻ của bản thân? Là một lần lầm lỡ, một lần thiếu can đảm, hay một lần sợ hãi trước ngưỡng cửa của trách nhiệm và yêu thương.
Có rất nhiều điều đòi hỏi trách nhiệm từ một gã đàn ông trẻ tuổi. Nếu có đủ can đảm để đối mặt, khó khăn sẽ nhanh qua, và phần đời về sau sẽ trở nên trọn vẹn cho cả hai người.
Vậy nên, đừng để thanh xuân trở thành một cuộc trốn chạy. Đừng để thanh xuân là sợ hãi, là nuối tiếc. Bạn có thể làm được không?

(Trích tập truyện ngắn "Hạnh phúc tắc đường ở một quãng xa xôi")
2 0 3,999 9.0
Đánh giá của bạn
1+
2+
3+
4+
5+
6+
7+
8+
9+
10+

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận cho bài viết

Có thể bạn quan tâm

BẠN THẬT
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN NGẮN
2926 08:37, 17/10/2023
2 0 1,843 0.0
Ngày xưa lâu lắm rồi ở Trung quốc có hai người bạn, một người đàn hay và một người nghe hay.Khi người đàn về núi cao, người nghe nói: “Tôi có thể thấy núi cao trước mặt ta.”Khi người đàn về nước, người nghe nói: “Đây là dòng nước chảy!”Nhưng người nghe gặp bạo bệnh mà chết. Người đàn cắt đứt ...
Khi thức dậy, không thấy tôi, mình đừng khóc nhé! – Câu chuyện xúc động về tình yêu cao cả
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN NGẮN
2905 15:10, 10/10/2023
3 0 1,613 0.0
Ông cụ quay sang nhìn người bạn già đi bên cạnh mình, ông mỉm cười:– Bà này, mỗi buổi sáng, dậy sớm, đi tập thể dục, nghe tiếng chim hót, ngắm mặt trời lên, có bà bên cạnh, với tôi cứ như là đã chờ đợi từ lâu lắm rồi.– Thì ông công tác xa, lại được giữ lại làm cố vấn, tôi ở xa ông cũng quen rồi. ...
BẠN CÓ ĐÁNH RƠI THỨ NÀY KHÔNG?!
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
2867 16:31, 16/09/2023
2 0 6,924 0.0
 Xưa có đôi vợ chồng già, bà lão đều đặn mỗi buổi chiều đều làm lễ, gõ mõ, tụng kinh, còn ông lão thì thích lao động và ngắm nhìn thiên nhiên.Bà lão là một người khó tính và sạch sẽ, còn ông lão hiền lành, nhưng rất hay đánh rơi đồ. Bà lão ngày nào cũng phải nhắc ông.. “Ông đánh rơi thứ gì kìa”.Đôi ...
CHIẾC ĐÀN PIANO MÀU GỤ ĐỎ
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN NGẮN
2866 12:07, 16/09/2023
0 0 1,934 0.0
 Khi tôi 20 tuổi, tôi bán hàng thuê cho một hiệu đàn piano ở St. Louis. Một lần, chúng tôi lại nhận được một "đơn đặt hàng" là một bưu thiếp từ vùng Đông Nam Missouri. Trên bưu thiếp đó có viết "Xin hãy mang một chiếc đàn piano màu gụ đỏ tới cho cháu tôi. Tôi sẽ trả góp 10 đôla mỗi tháng bằng tiền bán ...
Hạnh phúc là biết chấp nhận
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
2829 13:17, 28/08/2023
1 0 6,425 0.0
Hạnh phúc là biết chấp nhậnQuảng Sanh Đi bụi, phải ra khỏi ngôi nhà tù túng này thì nó cảm thấy thoải mái được. Nhà giàu thì sao? cha mẹ có địa vị thì sao? không ai quan tâm đến nó hết. Ý nghĩ đi bụi mỗi ngày một lớn hơn thôi thúc nó. Thế rồi một hôm cả nhà hốt hoảng khi nhận được bức thư nó ...
GIỚI THIỆU CÁC TRÀ QUÁN
GIỚI THIỆU SÁCH HAY
×
Uống Trà Thôi
Chỉ 30s tải app cực nhẹ và trải nghiệm!