/Uống trà thôi
Tải ứng dụng
Trang chủ / Chia sẻ

MỘT THỜI XƯA CŨ

1166 16:43, 20/09/2021
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN NGẮN

( từ)

MỘT THỜI XƯA CŨ
MỘT THỜI XƯA CŨ
Dòng đời luân chuyển, vốn dĩ mọi thứ trên đời đều thay đổi, chỉ có "sự đổi thay" là luôn bất biến tồn tại.

Tớ vẫn còn nhớ cái lúc mà mình mới quen biết nhau, ấn tượng nhỉ? Rồi cứ thế mình bên nhau suốt những năm trung học phổ thông đi qua những tháng năm của tuổi trẻ với biết bao nhiêu kỷ niệm đong đầy.

Ngày ấy, tớ đã từng nghĩ rằng thật tuyệt vời nếu như có thể cùng cậu thân đến cuối đời, rồi đến lúc con cái của chúng ta sẽ thân như tình bạn nhiều năm này. Nhưng đến bây giờ tớ chợt nhận ra điều đó là không thể phải không?

***

Có lẽ cậu sẽ không biết được với tớ mối quan hệ này đáng giá như nào và trân quý biết bao nhiêu? Tớ là một con người cô độc chắc cậu cũng biết, rồi ngày cậu xuất hiện, cuộc đời tớ như bước sang một trang mới, cánh cửa tăm tối trong tớ như được mở ra, tớ tìm được một nơi để bấu víu, nương tựa như một kẻ đang rớt vực bất ngờ vớ được nhánh cây mọc bên vách núi mà tìm lại hơi thở cho riêng mình. Cũng từ đó không hiểu lý do gì chúng ta lại thân nhau đến vậy, cùng nhau đi học, cùng nhau đi chơi, cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ, cùng nhau dạo quanh các con đường, các hàng quán của cái phố huyện nghèo nhỏ xíu này. Bọn mình dính nhau như hình với bóng, bất kể lúc nào cũng luôn có nhau, rồi mình lại tâm sự biết bao nhiêu là điều – về những cảm xúc của cái độ tuổi bập bẹ bước vào thanh xuân, thời đấy thật quá nhiều chuyện để nói mà, tớ nhớ có những đêm qua nhà ngủ cùng nhau đó là những đêm dài tỉ tê qua hàng nghìn câu chuyện, chuyện vui có nhiều mà chuyện buồn cũng không thiếu, bây giờ ngồi nghĩ lại chợt thấy phiền cậu quá. Rồi có những lần tớ buồn, tớ gục ngã, tớ thất vọng, cũng chính cậu – người luôn ở bên an ủi, động viên và vực dậy tớ trong những thời điểm tăm tối nhất. Thật sự cảm ơn cậu, cảm ơn cậu nhiều lắm!

Nhưng từ bao giờ nhỉ? Cậu biết không? Tờ cũng chẳng biết là từ bao giờ mối quan hệ của chúng ta lại trở nên như vậy- ngày một xấu đi, và không còn vui vẻ như trước, dường như đã có một khoảng cách vô hình nào đó đã xuất hiện. Thật tệ hại! Từng nói tớ và cậu sẽ mãi là bạn thân, sẽ là người thân của nhau, sẽ thân với nhau đến cuối đời, nhưng có vẻ càng lúc càng không phải như vậy nữa rồi. Có lẽ từ những năm cuối cấp nhỉ? Cậu chẳng còn coi trọng mối quan hệ này như lúc ban đầu nữa, cậu dần rời xa tớ hơn, dường như cậu đã có những mối quan tâm mới hơn và những thứ đó đã lấy mất đi sự chú ý của cậu và cậu dần dần lãng quên tớ. Tớ càng tiến lại gần, tớ càng vun đắp cho những khoảng trống vô hình thì cậu lại đẩy tớ ra xa, cậu dần bỏ qua cảm xúc của tớ, cậu gạt phăng đi những gì tớ làm cho cậu. Dường như những thứ xuất hiện đó khiến cậu quan tâm hơn và dần lãng quên và làm tớ tổn thương không ít lần. Tớ đã từng khóc, bao nhiêu lần nhỉ? Nhiều quá tớ không còn nhớ được nữa, tớ khóc cho tớ, khóc cho cậu, khóc cho mỗi quan hệ này, tớ đã suy nghĩ thật nhiều về lý do tại sao chúng ta lại càng ngày càng xa cách như vậy, tớ nghĩ tớ đã làm gì sai? Tớ đáng trách ở đâu, tớ đã lỡ làm gì gây tốn thương đến cậu không mà giờ đây chỉ còn tớ, một mình tớ ngồi ở góc này để nhớ về cậu, nhớ về những ngày có cậu ở bên. Cậu biết không ? Tớ cũng tìm cách để níu kéo mối quan hệ này, tớ muốn hàn gắn tình bạn của chúng ta, tớ muốn gia cố những vết nứt vô hình đang ngày một cách rộng. Cứ thế trong một thời gian dài tớ đã cố gắng thật nhiều? cố gắng vì tớ, cố gắng vì câu, cố gắng vì tình bạn của chúng ta. Nhưng rồi thì sao? Bây giờ đây? Do tớ thay đổi hay sự thay đổi từ chỗ cậu? Tớ chợt nhận ra từ lâu trong cậu đã không còn xem tớ là bạn thân như ngày xưa nữa rồi đúng không? Vì cậu đã có những người bạn mới khiên cậu quan tâm hơn rồi. Tớ thật ngốc nhỉ?

Và tớ cũng nhận ra từ trước tời giờ chỉ mình tớ tự hào với mọi người về cậu – người bạn thân duy nhất của tớ, còn cậu? hình như với tớ thì chưa từng vì cậu đường như đã có một người khác quan trọng hơn, khiến cậu tự hào hơn rồi. Tớ đã buồn , đã đau lòng rất nhiều, tớ cũng tổn thương nữa. Tớ đã từng nói với cậu rằng: " bạn trai tớ có thể không cần nhưng với cậu tớ luôn tran trọng" . Nhưng có lẽ tớ không còn xứng để làm bạn thân của cậu nữa rồi? Và tớ cũng chẳng đủ tin tưởng để cậu có thể chia sẽ mọi chuyện vui buồn cùng tớ nữa đúng không? Cậu có biết những lúc cậu buồn tớ cảm thấy bất lực đến nhường nào, nhiều lúc tớ gặng hỏi mãi cậu mới trả lời với kiểu " tớ thật là một người phiền phức", rồi những vấn đề khó khăn hớn, to tát hơn cậu cũng chẳng buồn chia sẽ cũng tớ, rồi cũng 1 mình tớ tự nhận ra, tự tìm hiểu, rồi tự tớ nghe được và hỏi thăm được từ nhưng người xung quanh được cậu tâm sự. Cảm giác ấy, cảm giác cậu thà rằng chia sẻ với mọi người chứ không phải tớ, cảm giác những câu chuyện của câu- người bạn thân của tớ, tớ phải nghe từ những người ngoài cuộc thật sự đau lòng.

Rồi còn nhiều điều nữa có lẽ chỉ tớ và cậu, những người trong cuộc sẽ hiểu rõ. Và bây giờ khi đã đủ mạnh mẽ để hiểu ra mọi thứ, đã có thể dũng cảm để buông bỏ sự cố gắng trong vô vọng của mình thì tớ cũng chẳng còn muốn níu kéo một mối quan hệ vốn không thuộc về tớ nữa, tớ sẽ từ bỏ vì tớ biết có níu kéo thì cũng chẳng được. Chắc cũng đến lúc tớ nên trả cậu lại cho mọi người rồi đúng không?

Vậy hãy bắt đầu lại đi, bắt đầu từ mối quan hệ bạn bè không thân!

Mong cậu luôn sống thật tốt, hãy luôn là chính cậu. Hãy suy nghĩ chín chắn, và tập sống trưởng thành hơn cho những tháng ngày tương lai không còn tớ ở bên nữa. Có lẽ cả hai chúng ta đều mệt mỏi rồi. Buông tay thôi...

Và tớ sẽ mãi nhớ về cậu- một người bạn thân ngày xưa của tớ.!"
XuKi Truong

Team Uống Trà Thôi sưu tầm
1 0 4,246 10.0
Đánh giá của bạn
1+
2+
3+
4+
5+
6+
7+
8+
9+
10+

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận cho bài viết

Có thể bạn quan tâm

Chiếc Chăn Ấm Lòng Người
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN NGẮN
1970 10:37, 12/07/2022
0 0 3,420 10.0
Cuộc đời có những người may mắn đã trải nghiệm qua một cuộc tình nên thơ và thành vợ thành chồng. Đời không như là mơ nên cũng có những cuộc tình như là để trả nợ như kiểu thành ngữ TQ: "Vô oan bất thành phu phụ, vô trái bất thành phụ tử" (无冤不成夫妇,无债不成父子) trong nhân quả tuần hoàn.

Thật ...
MỘT CỬ CHỈ ĐẸP
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
1962 07:01, 10/07/2022
0 0 14,558 0.0
MỘT CỬ CHỈ ĐẸP

Bà Foreman dừng chiếc xe hơi của mình ngay một trạm thu phí giao thông trên xa lộ cao tốc. Liếc mắt qua kính chiếu hậu, bà thấy cả một dãy dài xe hơi ngay sau mình. Bà chợt nảy ra một ý vui vui, bà quay kính xe xuống, đưa ra cho người bán vé một tờ 50 USD và bảo: "Tôi mua một vé cho tôi, và còn lại ...
Vị Tha
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN NGẮN
1948 12:25, 03/07/2022
0 0 5,147 0.0
VỊ THA

Vị tha hàm chứa một sức mạnh vô tỉ, đã biến những con người xấu số trong cơn “bão biển” kinh hoàng năm ấy trở thành biểu tượng vĩ đại của tấm lòng thiện lương cao cả.

Đêm ngày 14/4/1912, một vụ tai nạn kinh hoàng đã xảy ra. Con tàu mang phong hiệu “không thể chìm” có tên Titanic đã đâm sầm ...
Lương tâm củα một con người
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
1908 11:08, 16/06/2022
2 0 13,491 10.0
Lương tâm củα một con người
Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc và nhân văn

Cách đây hơn năm mươi năm, hồi tôi học tɾung học, đồng hồ đeo tαy còn là thứ xα xỉ ρhẩm khαn hiếm. Một hôm, thằng bạn cùng bàn sắm được một chiếc đồng hồ mới toαnh; nó đeo đồng hồ ɾồi xắn tαy áo lên tɾông thật oách làm sαo, ...
CON NGƯỜI SỢ NHẤT ĐIỀU GÌ?
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
1898 11:48, 13/06/2022
0 0 18,247 0.0
CON NGƯỜI SỢ NHẤT ĐIỀU GÌ?

Một người thanh niên trẻ tuổi luôn thấy sợ hãi trước nhiều điều. Nghĩ đến điều này anh ta cũng thấy sợ, nghĩ đến điều kia cũng lại thấy sợ. Rốt cuộc anh ta không biết điều gì là sợ nhất. Vì vậy, anh ta tìm đến một vị cao nhân để hỏi.

Người thanh niên trẻ đến hỏi ...
GIỚI THIỆU CÁC TRÀ QUÁN
Giúp Uống Trà Thôi tốt hơn mỗi ngày
×
Uống Trà Thôi
Chỉ 30s tải app cực nhẹ và trải nghiệm!