/Uống trà thôi
Tải ứng dụng
Trang chủ / Chia sẻ

Chỉ thấy như là một quá giang...

1738 10:32, 09/04/2022

( từ)

Chỉ thấy như là một quá giang...
Cõi nào sau trước thôi đành vậy. Chỉ thấy như là một quá giang...

Trong khoang thuyền rộng xuôi Trường Giang về Hán Khẩu, Bảo Thư ngồi dựa lưng vào vách thuyền, ngó mông ra mặt sông bát ngát, sóng nước dạt dào. Buồm căng gió, thuyền lướt băng băng trên sóng. Nguyên Huân ngồi phía đối diện nhìn nét buồn trên mặt, trong ánh mắt Bảo Thư. bỗng dưng, chàng ái ngại. Từ lúc hai người xuống thuyền, Bảo Thư vẫn im lìm, cuối cùng, Nguyên Huân nói:

- Tiểu đệ đã nói hết quãng ngày từ lúc rời Võ Đang Sơn rồi đấy, bây giờ tỷ tỷ nói về tỷ tỷ đi chứ. Tại sao Thư tỷ lại rơi vào tay bọn Thất Sát, tại sao Thư tỷ rời bỏ Võ Đang Sơn thế?!

Bảo Thư đưa mắt u buồn nhìn Nguyên Huân, đôi mắt dường trách móc, bỗng nàng thở dài, cúi đầu nói:

- Trong suốt bảy năm trời, bao nhiêu lần gia gia và má má ta muốn ta về nhà chồng, và ngu tỷ cũng bằng đó lần cưỡng lại ý muốn của song thân, điều đó thực ta chẳng muốn. Bởi vì ta chẳng thể nào giam hãm đời mình với một người chưa hề quen biết, không hề yêu thương, để rồi suốt đời quẩn quanh trong những bổn phận lạnh lùng. Đã bao nhiêu năm, ta chờ đợi một người để yêu đấu, để suốt đời vì tình yêu ấy, ta sẽ tận hiến cùng chàng tất cả tâm hồn, nhưng chàng chẳng bao giờ đến...

Ta vẫn biết tình yêu chẳng phải là sự lựa chọn, mà là sự mở ra bất chợt từ trái tim mình. Bao nhiêu người đàn ông có dịp quen biết, họ có đầy đủ những điều kiện cho một cô gái nào khác, nhưng với ta, họ thiếu vắng tâm hồn. Cuộc sống không thể nào chỉ quẩn quanh những chém giết, những tranh giành và mưu đồ mà sau nó phải là một trái tim nồng nàn của thương yêu, mới có thể cùng nhau đi hết đoạn đời cam khổ chia xẻ cùng nhau niềm vui và nỗi buồn. Ta đã chờ đợi chàng, nhưng chàng chẳng hề có mặt trong cuộc đời. Cuối cùng, để làm song thân vừa lòng, ta đã bằng lòng về làm vợ người đàn ông ấy, và cũng đúng lúc ấy ta gặp được chàng. Nhưng mà ta... ta chẳng thể, ta chẳng thể...

Bảo Thư run giọng, những giọt nước mắt không giấu che. Bảo Thư dịu dàng như Uyển Thanh, nàng có một tâm hồn cao cả, một nhan sắc tuyệt vời, một trái tim nồng nàn yêu thương, và một bản lãnh võ học. Nguyên Huân kính trọng tâm hồn ấy, và yêu thương, quý mến nàng như một người chị. Nguyên Huân đã bao lần bắt gặp Bảo Thư ngồi thẩn thờ và xa vắng trong những buổi chiều muộn dưới bóng núi Võ Đang. Chàng mơ hồ hiểu được Bảo Thư đang mang trong lòng một tâm sự gì u uất. Tâm sự ấy Nguyên Huân không thể nào đoán được. Người con gái duy nhất của một vị đại hiệp lừng danh, còn là cháu ngoại của một vị Vương gia lừng lẫy uy quyền, một Quận chúa trâm anh nhưng không đài các. Hiền thục và khiêm tốn, Bảo Thư là niềm mơ ước cho bất cứ chàng trai nào.

Nguyên Huân kính trọng nỗi đau đớn của Bảo Thư, nỗi đau đớn mà chàng chẳng thể nào hiểu được. Chàng dịu dàng nói:

- Thư tỷ, sao Thư tỷ lại khóc, tiểu đệ chẳng thể nào hiểu nổi. Thư tỷ yêu ai, có ai cấm Thư tỷ đâu. Bá phụ, Bá mẫu yêu chìu Thư tỷ, việc gì Thư tỷ phải khóc?

- Huân đệ, Huân đệ ạ ! Chính ta cấm ta!

- Ơ hay, tiểu đệ thật không thể hiểu, Thư tỷ tự dày vò mình. Sao thế?

Bảo Thư nhìn Nguyên Huân đăm đăm, cái nhìn chứa cả một đời người, một đời u uẩn:

- Huân đệ, Huân đệ đã yêu ai chưa?

Nguyên Huân cười, chân thật:

- Làm người không biết yêu thương thì đâu còn là con người nữa. Tiểu đệ yêu mọi người, yêu thiên nhiên, yêu bao nhiêu là cảnh cùng khổ...

- Ý ta muốn hỏi Tình yêu kia?

- Đó không phải là tình yêu sao?

- Không! Đó không phải là tình yêu trai gái.

Bảo Thư lắc đầu:

- Huân đệ chưa hiểu gì cả!

Trong ánh mắt của Bảo Thư, Nguyên Huân bắt gặp mơ hồ một niềm vui bất chợt, mong manh và dịu dàng, và ở đó, những giọt nước mắt lại ứa ra lả chả. Bảo Thư cứ để im cho những giọt lệ chan hòa:

- Ta những tướng ta sẽ quên được chàng và âm thầm về làm vợ người khác, một đời rồi cũng qua, mọi điều rồi cũng lãng quên đi, nhưng rồi ta đã hiểu ra một cách muộn màng, là càng cố quên, càng cố xua đuổi chàng ra khỏi tâm hồn ta, ta càng nhớ chàng thiết tha và say đắm. Ta không thể lừa dối người đàn ông kia và ta đã từ hôn. Gia gia ta giận ta lắm, ta bỏ ra đi một đêm khuya, và ta chẳng biết phải đi đâu, ta chỉ đi tìm niềm khuây khỏa...

- Vị huynh đài diễm phúc mà Thư tỷ yêu thương kia là ai thế? Y có biết Thư tỷ yêu y không? Thư tỷ nói đi, tiểu đệ đi bắt y về cho Thư tỷ nhé!

Nguyên Huân bỗng bất chợt thấy chơi vơi như sương khói bởi cái nhìn kỳ lạ của Bảo Thư, vừa êm ái vừa say đắm, vừa như trách móc giận hờn, và trên đôi môi nàng, một nụ cười chợt hé:

- Huân đệ, người ấy là... Huân đệ không biết đâu, và ta, ta cũng chẳng biết chàng là ai nữa...

Nguyên.Huân nhìn thấy nỗi phấn đấu khủng khiếp nào đó đang diễn ra trên khuôn mặt đau đớn của người thiếu nữ, trong ánh mắt mà chút vui kia chợt tan đi, chỉ còn lại là vực thẳm của tối tăm trong đôi mắt Bảo Thư, và bất chợt, nàng ngất đi.

Đêm hôm ấy, Bảo Thư lên cơn sốt, nàng bỏ ăn, chỉ nằm im, đôi mắt nhìn vào khoảng không. Giông bão diễn ra trong lòng nàng, cuồn cuộn những cơn sóng gào thét, vật vã...

Hai hôm sau, bệnh tình Bảo Thư đã thuyên giảm. Nguyên Huân trả tiền rất hậu cho người chủ thuyền đã ghé bờ để tìm cho một người thầy thuốc. Chàng lo lắng, săn sóc, suốt đêm ngày ngồi bên cạnh nàng, những lúc như thế, bệnh tình nàng như có thuyên giảm, cái nhìn không còn xa xăm, lạ lẩm, nhưng những giọt nước mắt lại chan hòa trên gối. Nguyên Huân để yên cho nàng khóc, chàng vụng về, càng an ủi, càng làm Bảo Thư không dứt lệ. Chàng có biết đâu rằng Bảo Thư đã chính vì chàng mà khóc, mà càng thương đau, vì nổi niềm riêng không thể tỏ bày...

Nguyên Huân lau nước mắt cho Bảo Thư, lau những giọt mồ hôi trên vừng trán khói sương; và chàng vô tình không thấy được ánh sáng hạnh phúc trên khuôn mặt nàng, hạnh phúc dạt dào trong đôi mắt mênh mông thăm thẳm kia, một điều gì đấy của hạnh phúc, một hạnh phúc chứa chan và ảo ảnh. Và cũng chính vì đó, những lúc Nguyên Huân săn sóc cho nàng tận tình, kề cận những đêm thức trắng, ân cần như một người con, như một đứa em, như một người chồng dịu dàng, đã giúp nàng dần bình yên trong cơn chiến đấu giữa bản năng của tình cảm và lý trí. Lý trí dần trở về, và đôi mắt nàng từ lúc nào, chỉ còn lại tia sáng lạnh lẽo như đông giá, như thu muộn.

"Ta không thể, nàng tự nhủ, ta không thể làm hỏng mất đời chàng, ta yêu chàng là dường nào, sao ta lại có thể làm chàng đau xót vì ta. Ta hơn chàng năm tuổi, chàng còn nghĩa vụ hai vai, tình yêu không thể là chiếm đoạt, là ích kỷ, mà chính là hãy tự quên mình, tự xóa mình đi.

Thôi, xin tạ ơn đời, tình yêu dịu ngọt của tôi, tình yêu như trái đắng, như bóng tối, như giông bão, như lửa dậy trong lòng tôi. Tôi khao khát nó và tôi đã có nó, tôi đã hiểu được thế nào là tình yêu, tôi đã làm người. Chẳng đủ sao Bảo Thư, ngươi còn muốn gì nữa?! Suốt đời ngươi tôn thờ nó, đừng biến nó thành của riêng mình, đừng biến cái tận cùng cao đẹp kia thành bùn nhơ, đã mấy ai có được một tình yêu trong sự tự xóa nhòa mình.

Ôi ta chẳng thể, Nguyên Huân ơi, em chẳng thể, chẳng thể. Cớ sao em chẳng thể nói được cùng anh muôn vàn điều em muốn nói. Ôi, anh gần gũi bên em là dường nào, mà xa vời chi đến vậy. Tình yêu như nụ hồng nhung óng ánh những sương mai. Em chẳng thể đổi lấy cái tầm thường để mai này héo úa. Suốt đời, kể từ đây, chàng ở trong lòng em, sống trong em chàng như hơi em thở, như mắt em nhìn, thế chẳng đủ sao!

Ôi Ta chẳng thể lôi kéo chàng vào tăm tối, để cho một ngày nào, một ngày nào mai sau, nụ hoa kia phai tàn, chỉ còn là những giọt lệ của hối tiếc. Huân đệ ơi, Thư tỷ mãi mãi có thể chẳng giữ được, nếu chàng ở bên em, em không thể chiến đấu âm thầm một mình. Bảo Thư, ngươi đừng xót xa, đừng phiền lụy, hãy rời xa và giữ chàng vĩnh viễn."

Từ đó, Bảo Thư quay mặt vào vách, thở đều như ngủ khi có Nguyên Huân ở cạnh, hoặc nhìn đi nơi khác khi phải đối diện chuyện trò, nhưng nàng dần cũng hiểu rằng, điều ấy chẳng ích gì, chẳng ích gì cho sự chiến đấu vẫn còn dằn xé trong tâm hồn nàng những lúc ấy.

Qua ngày thứ tám, Bảo Thư đã bình phục, sắc hồng đã ửng trên khuôn mặt xanh xao, và nàng cũng nhận ra Nguyên Huân có phần gầy hao, tiều tụy, và trong đôi mắt vẫn đầy sự lo lắng cho nàng bấy lâu nay, đã có niềm vui khi thấy nàng hồi phục. Bảo Thư như có được niềm an ủi mênh mang, nàng run giọng:

- Tội nghiệp Nguyên Huân của chị, vì ngu tỷ mà hiền đệ vất vả thế này. Ngu tỷ hôm nay đã khỏe hẳn rồi, chỉ có hơi mỏi mệt, ngu tỷ chỉ vận công điều tức là lấy lại sức khỏe ngay thôi. Hiền đệ vì ta mà ốm đi, lòng ta chẳng nỡ...

Nguyên Huân cười:

- Thư tỷ, Thư tỷ xem Huân đệ này là người xa lạ hay sao mà khách sáo thế? Đó là bổn phận của đệ. Cũng như những ngày còn ở Võ Đang Sơn, Thư tỷ đã lo cho đệ từng chút, Thư tỷ quên rồi sao?

Quên rồi sao! Quên rồi sao! Lạy trời Phật, hãy cho con được quên! Nhưng không, đừng bắt con quên chàng, vì đó là hạnh-phúc-trong-nổi-bất-hạnh-mà-con-đã-tự-nguyện. Quên rồi sao khi ta đã lo cho chàng từng chút. Ôi, tình yêu của ta, ôi tuổi tác, ôi thứ bậc, và những ngăn cách nào không cho em ngã vào vòng tay chàng, chàng vô tình hay chàng tàn nhẫn. Điều nào cũng là hạnh phúc của em, Nguyên Huân ơi!

Bảo Thư quay đi giấu những giọt nước mắt bất chợt ứa ra, không, ta không thể mềm yếu như thế, và nàng quay lại, mĩm cười:

- Ta nhớ chứ, làm sao những tháng ngày ấy mà ta quên được Hiền đệ dạy ta nói tiếng Đại Việt, khi hiền đệ đi rồi, những chữ, những tiếng quên đi, ta nhớ lại gần hết. Nguyên Huân, hiền đệ phải dạy ta cho trọn nhé!

Từ hôm ấy, Nguyên Huân tiếp tục dạy Bảo Thư tiếng Việt. Nàng ríu rít như chim. Nguyên Huân dạy cho nàng những câu ca dao của dân tộc, những câu ca dao nồng nàn như trời mây quê hương, như hoa cỏ ngát thơm đất mẹ, như nhịp cầu sương khói trên dòng sông uốn mình trong vắt:

"Qua cầu ngả nón trông cầu,
Cầu bao nhiêu nhịp., em sầu bấy nhiêu."
"Qua đình ngỏ nón trông đình
Đình bao nhiêu ngói thương mình bấy nhiêu."

Bảo Thư đọc đi đọc lại mà không thấy chán, càng đọc càng hay, càng thấy nồng nàn. Ôi quê hương chàng, những vần thơ mộc mạc, âm hưởng tuyệt vời, tứ thơ mênh mông chân thật, hơn hẳn hàng trăm lần những bài thơ Đường cầu kỳ. Không một dân tộc nào có được chữ "Mình" trong ngôn ngữ của họ, chữ "Mình" mới súc tích, mới chứa chan âu yếm làm sao! Mới thể hiện được sự tan biến vào nhau để trò thành duy nhất.

Bảo Thư đã bao lần thầm gọi "Mình ơi, Mình ơi", "Mình Huân ơi", không được, "Mình Bảo Thư ơi". Không, chỉ có mình ơi, trong đó đã có cả chúng ta làm một. Nàng gọi:

- Mình ơi!

Nguyên Huân giật mình, ngơ ngác:

- Không phải, chữ này chỉ được dùng cho hai kẻ yêu nhau, cho cặp vợ chồng thôi, không được dùng ở bất cứ trường hợp nào khác!

Bảo Thư không đỏ mặt vì sự nhầm lẫn cố ý đó, chỉ mỉm cười như e ấp:

- Vậy "Mình" là tình yêu phải không?

- Đúng vậy, mà không đúng vậy, nó là cái gì cao cả hơn nữa. Ngu đệ nghĩ rằng tình yêu còn có sự mong ước chiếm lấy ở đây hai người đã tự tan đi, biến đi để chỉ còn là một, hợp làm một!

Bảo Thư thầm nghĩ: "Một dân tộc như thế, làm sao có thể khuất phục được." Có lần Bảo Thư đứng ngắm Nguyên Huân nằm ngủ, nàng nhìn vầng trán mênh mông của chàng, gương mặt anh tuấn và cương nghị. "Cho em nhìn chàng một lần, một lần và mãi mãi". Nàng muốn ôm lấy chàng, muốn được hôn trên vầng trán kia, khát khao tan biến đi, khát khao hủy diệt đi để được hồi sinh trong máu huyết chàng.

Một hôm thuyền đến Hán Khẩu vào cuối giờ tuất, đêm cuối cùng ở lại thuyền, nàng viết để lại cho Nguyên Huân vài hàng trong lúc Nguyên Huân đang tọa công. Nàng viết bằng chữ nôm:

"Em Huân của chị. Chúc em may mắn, chị đi tìm chàng, chị mang chàng đi, chị mãi mãi của chàng và chàng mãi mãi của chị trong lòng. Thế là đã đủ, cảm ơn em. Chị không hy vọng có ngày gặp lại em, chị cầu chúc cho em và Uyển Thanh hạnh phúc.

Xin đừng quên chị.

Mình"

Hai hàng lệ chứa chan, Bảo Thư nhìn Nguyên Huân lần cuối cùng. Lần cuối cùng và không bao giờ nhìn thấy nữa. "Vĩnh biệt chàng, vĩnh biệt người yêu dấu của em. Em mang chàng đi, một mình em, và chàng ở trong em mãi mãi".

Bảo Thư lầm lũi lẻn lên bờ, một mình nàng với thanh kiếm và đêm tối bao la...

(Trích Nam thiên nhất tuyệt kiếm - Trần Phiên Ngung)
1 0 4,288 0.0
Đánh giá của bạn
1+
2+
3+
4+
5+
6+
7+
8+
9+
10+

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận cho bài viết

Có thể bạn quan tâm

Bệnh
1715 17:09, 03/04/2022
1 1 5,496 8.0
Xuống xe rồi bây giờ nàng mới thấy được cái Thính Tuyết Lâu trong truyền thuyết.

Quả thật có cái khí tượng danh môn đại phái đấy, vào cửa mà như vào trong hoàng cung thượng uyển, trong vườn cây mọc xanh rì như biển, nhìn quanh mãi không thấy có nhà cửa đâu. Phải nhìn xa lắm mới thấy hình như có lầu đài ...
DUYÊN NỢ BA SINH
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN NGẮN
1714 16:06, 03/04/2022
1 0 5,561 0.0
DUYÊN NỢ BA SINH
Tác giả: Long Hổ Phong Vân
o O o

Chị Tư thỉnh thoảng cứ đi ra rồi lại đi vào căn nhà trệt cũ kỹ của mình để mà ngắm nghía , từ đầu nhà cho tới cuối nhà , dễ đến mười mấy lần .

Chị cứ xịch đi xịch lại những chỗ chưa vừa ý , từ bộ vi tính để bàn , những bức tranh treo tường cho ...
Rây-chơn
1702 15:30, 31/03/2022
0 0 6,075 9.0
Tối tối, nàng ra khỏi bóng tối trùm lên ngõ hẻm, bước vào trong ánh sáng rực rỡ của đường phố giồng như một đứa trẻ sợ sệt lúc xa nhà. Tôi biết chưa khi nào nàng đến đầu cái ngõ hẻm này trước lúc tám giờ, thế mà có nhiều tối, tôi chạy tới đó từ trước hàng hai tiếng đồng hồ, đứng đợi bên cạnh ...
HỌC LÀM NGƯỜI BÌNH THƯỜNG
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
1700 13:59, 31/03/2022
0 1 17,023 6.0
HỌC LÀM NGƯỜI BÌNH THƯỜNG
( Câu chuyện ý nghĩa nhân văn sâu sắc )

Tôi nhớ, lúc nhỏ, nhà tôi nghèo, mẹ bận ɾộn làm nhiều việc kiếm tiền nuôi bầy con 8 đứα… Mẹ không có thời giαn cho ɾiêng mình. Thế nhưng, tôi vẫn được mẹ dạy dỗ ɾất cẩn thận từ cách đi đứng cho đến ăn mặc, nói chuyện, cư xử.

Mẹ ...
Chia 2 quả Lê cho 900 người
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
1695 13:28, 30/03/2022
1 0 14,224 8.0
CÓ 2 QUẢ LÊ BỊ BẮT CHIA CHO 900 NGƯỜI, TRƯỢNG TỘC XỬ TRÍ XUẤT SẮC KHIẾN HOÀNG ĐẾ BÁI PHỤC

Vua Đường Cao Tông nghe nói có gia tộc họ Trương kia 900 người sống quây quần với nhau mà vẫn hòa thuận nên đã thỉnh vị trưởng lão đến hỏi bí kíp.

Tự cổ chí kim, việc đưa ra những đề bài khó thử thách người ...
GIỚI THIỆU CÁC TRÀ QUÁN
GIỚI THIỆU SÁCH HAY
×
Uống Trà Thôi
Chỉ 30s tải app cực nhẹ và trải nghiệm!