
Thắp nén hương trầm, tự nhủ, như một lời mời gọi tâm hồn tạm dừng khỏi những xô bồ. Cầm chén trà trên tay, tôi chợt nhận ra: đời người cũng tựa một ấm trà, cần thời gian và sự kiên nhẫn để thấm đẫm hương vị…
Để thấu hiểu lẽ “chậm”
Trà ngon không vội được. Từ lúc nước sôi ùng ục đến khi trà chín mùi, là cả một hành trình lắng đọng. Cũng như những giá trị đích thực trong đời, chẳng thể vồ vập mà có. Người trẻ hay sốt sắng tìm thành công, nhưng quên mất rằng hạnh phúc – như trà – chỉ tỏa hương khi ta đủ tĩnh lặng để đón nhận. Uống trà, để học cách buông bỏ ham muốn “đốt cháy giai đoạn”, để thấy rằng: thả lỏng đôi khi mới là con đường ngắn nhất đến bình an.
Uống trà thôi – Để trọn vẹn với hiện tại
Giữa buổi chiều mưa, tôi nhâm nhi chén trà ấm. Vị đắng đầu lưỡi gợi nhớ những thất bại chua xót năm nào. Ngụm thứ hai ngọt dịu, như nỗi đau qua đi để lại bài học. Trà không phủ nhận vị đắng, mà hòa quyện nó vào hương thơm. Cuộc sống cũng vậy – ta không thể chỉ chọn toàn niềm vui.
Uống trà thôi! để thấm thía rằng: chấp nhận và cân bằng mọi cảm xúc mới là nghệ thuật sống trọn vẹn.