/Uống trà thôi
Tải ứng dụng
Trang chủ / Chia sẻ

Bệnh thời hiện đại chăng?!

2027 18:51, 06/08/2022
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM

( từ)

Bệnh thời hiện đại chăng?!
Hôm rồi mình chở con gái đi học. Khi con gái đã vào trường và vào lớp rồi mình mới yên tâm ra lấy xe về. Vừa chạy xe ra đến cổng trường, vô tình mình thấy một bé gái tầm tuổi con gái mình, cháu cứ thầm thà thầm thụt nữa muốn vào trường nữa không muốn bước vào. Thấy lạ mình tấp xe vào lề đến hỏi bé

- Tại sao con không vào lớp mà cứ bước vào rồi lại đi ra hoài vậy. Vào lớp kẻo trễ giờ đó con

Cháu ngước lên nhìn tôi rồi cuối mặt xuống không trả lời. Tôi nhìn thấy trong ánh mắt của cháu có điều gì đó vừa sợ vừa lo lắng. Tôi liền trấn an

- Có ai ăn hiếp con phải không? Nói đi để bác dẫn cháu vào gặp cô giáo bác nói cho

Cháu rụt rè nói

- Con sợ lắm. Con sợ cô phạt và đánh đòn con

Nghe vậy tôi liền nói

- Chắc con hay đi học trễ giờ đúng không? Chắc chắn là vậy. Vì bác thấy con đến trường mà không chịu vào lớp nên trễ giờ đúng không nào

Cháu ngước lên nhìn tôi rưng rưng

- Dạ không phải. Bởi vì giờ thể dục mà con không mang giày thể thao đi học

Mình lại nói

- Con hư quá. Giờ thể dục mà không mang giày là cô phạt đúng rồi

Cháu liền cuối mặt xuống trả lời

- Tại con không có giày

Tôi ngạc nhiên hỏi

- Sao con không nói mẹ mua?

Cháu rưng rưng trả lời

- Con có nói mẹ mua, nhưng mẹ con không có tiền, mẹ nói ráng chờ hết tháng mẹ có tiền rồi mẹ sẽ mua cho con. Lần này nữa là lần thứ 3 con không có giày đi học. Lần trước cô giáo nhắc nhở, lần hai cô phạt con úp mặt vào tường và đánh hai roi vào tay con, nên con sợ lắm, lần này mà không có giày con sợ cô giáo đánh đòn và đuổi học con

Nghe cháu nói mà mình nghẹn đắng nơi cổ họng, nước mắt muốn trào ra. Mình thò vội tay vào túi móc ra chỉ còn đúng 27k không đủ để mua cho cháu đôi giày. Mình nhéc 27k vào tay cháu rồi nói

- Con cầm nhiêu đây về đưa cho mẹ để thêm mua giày cho con. Mà sao con không kể lý do không mang giày thể thao đi học cho cô giáo biết

Cháu rụt rè trả lời

- mỗi lần không mang giày là cô la và phạt. Nên con sợ lắm không dám nói

Mình năn nĩ một lúc cháu mới chịu theo mình vào trường. Mình dẫn cháu đến ngây phòng giám hiệu gặp hiệu trưởng và trình bày hoàng cảnh của cháu. Thầy hiệu trưởng cho gọi cô giáo xuống. Cô giáo vừa bước vào phòng thầy hiệu trưởng nhìn thấy cháu bé liền lên tiếng

- lại không chịu mang giày thể thao đi học giờ thể dục chứ gì. Trò này lỳ lắm. Tôi nhắc nhiều lần rồi mà không nghe

Nói xong. Cô giáo quay qua nhìn mình nói

- Anh là phụ huynh của cháu hả? Giờ thể dục mà cháu không chịu mang giày thể thao làm cho lớp bị sao đỏ ghi điểm 2 lần mất thành tích thi đua của lớp. Tôi nhắc nhiều lần mà cháu không nghe

Mình chưa kịp trả lời thì thầy hiệu trưởng đính chính mình là không phải phụ huynh của cháu và kể lại sự việc mình vừa trình bày. Cô giáo nghe vậy liền phán câu

- Chắc là trò này vẻ chuyện đó. Làm gì có chuyện đó

Nghe cô giáo nói vậy. Mình kìm chế cơn tức giận rồi nói

- Muốn biết sự thật cháu có nói thật hay không. Cô hãy cho tôi xin số điện thoại của cha mẹ cháu để tôi gọi ngây và luôn

Cô giáo lục cặp một lúc và đưa số mình gọi thì mẹ cháu nghe máy. Mình đưa máy cho cô giáo nói chuyện và mở loa to. Sau khi mẹ cháu biết là cô giáo gọi thì mẹ cháu trình bày luôn

- Mong cô thông cảm cho cháu học đến cuối tháng tôi sẽ mua giày cho cháu. Mấy Hôm rồi cháu cứ đòi mua giày mà tôi không có tiền nên tôi chưa có mua, có tiền là tôi mua liền cho cháu cô ạ

Tắt điện thoại. Tôi nhìn thấy nét mặt cô giáo có chút bối rối còn thầy hiệu trưởng thì đanh nét mặt lại. Tôi nhìn qua cháu bé thấy cháu sợ hãi co rúm người. Lúc đó tôi cảm thấy khó thở và tức nơi lồng ngực. Tôi liền buộc miệng nói

- Bệnh thành tích nó đã làm cho chúng ta trở nên vô cảm và lạnh lùng rồi phải không thưa thầy hiệu trưởng, thưa cô giáo

Tôi nói xong thì cô giáo và thầy hiệu trưởng có vẻ hơi bẻng lẻn

Thật sự tôi cũng không trách gì cô giáo. Trách chăng là trách cái xã hội và những người đẻ ra cái bệnh thành tích để cho những thầy cô giáo trở thành những cổ máy, những cái CD phát ra tiếng nói đã thuộc lòng và những thợ dậy, rồi dần dần sẽ đánh mất đi cái nghề cao quý và hai chữ đầy nhân ái đó là Thầy/cô Giáo thay vào đó là sự vô cảm, vô tâm, thậm chí cả sự nhẫn tâm

Qua bài viết này. Tôi mong rằng thầy hiệu trưởng, cô giáo của bé mà tôi vừa kể và một số thầy cô giáo khác hãy dẹp bỏ bệnh thành tích mà nên đi sâu, gần gủi và quan tâm đến học trò của mình nhiều hơn. Đừng để những chuyện đáng tiếc sẽ xảy ra rồi mới hối hận.

Team Uống Trà Thôi sưu tầm
2 1 19,764 0.0
Đánh giá của bạn
1+
2+
3+
4+
5+
6+
7+
8+
9+
10+

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận cho bài viết

Có thể bạn quan tâm

TRÍ TUỆ CỦA CỔ NHÂN: QUY TẮC KẾT BẠN
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
3717 07:00, 05/04/2025
0 0 1,055 0.0
Người xưa luôn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc chọn bạn để kết giao, họ coi đó là nền tảng xây dựng mối quan hệ lâu dài và chân chính. Từ lời dạy của Khổng Tử về người bạn trung thực, đáng tin cậy, đến quan điểm sâu sắc của Trang Tử về tình bạn quân tử bền chặt như nước, các bậc cổ nhân ...
CÁCH SỐNG TRÍ TUỆ NHẤT: LÀM MỘT NGƯỜI BÌNH THƯỜNG NHƯNG KHÔNG HỀ TẦM THƯỜNG!
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
3715 06:00, 04/04/2025
0 0 1,132 0.0
Giá trị của một người không nằm ở số tiền họ kiếm được, cũng không phải công danh sự nghiệp hay biệt thự xe hơi,… mà nằm chính ở cách họ đã sống như thế nào. Dù vậy nếu như có thể lan tỏa hương thơm cho người khác và đồng thời làm đẹp chính mình, thì đó chính là một cuộc đời không bình thường.Tục ...
Vợ chồng hạnh phúc hay không, nhìn vào bữa cơm là đủ biết
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
3714 09:18, 02/04/2025
0 0 2,829 0.0
Quan hệ vợ chồng tốt hay không, ăn một bữa cơm là rõ… Dưới đây là 2 câu chuyện nhỏ, có thể minh chứng cho điều này.1. Hôm qua ông xã tôi đi họp tập đoàn về, vừa về đến nhà đã bảo: “Vợ chồng Hùng có lẽ sắp ly hôn rồi em à”.Nghe xong tôi cũng không mấy ngạc nhiên cho lắm. Hùng là bạn đồng nghiệp với ...
Nhân quả và khẩu nghiệp – Tiếng vọng trên vách đá
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
3713 09:00, 01/04/2025
1 0 2,331 9.0
Ngày xưa, ở một ngôi làng hẻo lánh dưới chân núi, có một người đàn ông tên Lữ An, nổi tiếng là kẻ lắm lời. Ông rất thích bàn luận chuyện thiên hạ, mỗi câu nói đều như mũi kim đâm vào lòng người khác. Nếu có ai phật ý, ông ấy cười khẩy:  “Lời nói là gió thoảng, ai giữ trong lòng kẻ ấy tự khổ, ...
LỜI PHẢN BÁC ĐANH THÉP DÀNH CHO KẺ KHÔNG TÔN TRỌNG VĂN HỌC VIỆT NAM !
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
3712 07:05, 31/03/2025
0 0 2,385 10.0
GIÁO SƯ TRẦN VĂN KHÊ : NGÀI CHƠI VỚI AI MÀ KHÔNG BIẾT MỘT ÁNG VĂN NÀO CỦA NƯỚC VIỆT...?Giáo sư Trần Văn Khê được mời dự buổi sinh hoạt của Hội Truyền bá Tanka Nhật Bản, tổ chức tại Paris (Pháp). Tham dự hầu hết là người Nhật và người Pháp, duy chỉ mình ông là người Việt. Diễn giả hôm đó là một cựu ...
GIỚI THIỆU CÁC TRÀ QUÁN
Giúp Uống Trà Thôi tốt hơn mỗi ngày
×
Uống Trà Thôi
Chỉ 30s tải app cực nhẹ và trải nghiệm!