/Uống trà thôi
Tải ứng dụng
Trang chủ / Chia sẻ

TỪ TỪ SẼ QUA

2345 14:13, 13/12/2022
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM

( từ)

TỪ TỪ SẼ QUA
TỪ TỪ SẼ QUA
“Khôn ngoan chẳng lọ thật thà

Lường thưng tráo đấu chẳng qua đong đầy”
Những đám mây bồng bềnh lúc cao lúc thấp, có khi muốn đè xuống cả tòa nhà chúng tôi đang làm việc. Nhiều người muốn thốt ra vài lời rồi lại thinh lặng nhìn nhau, tôi đoán vài người cũng cảm thấy mình chẳng ăn nhập gì với nơi này. Từ tầng 18, bất lực nhìn qua cửa kính cường lực vững chãi nhưng sao lòng tôi mong manh quá. Nhắm mắt lại, tôi thấy tôi là cánh chim băng qua đại dương, bay qua thiên hà, xa lắm.

Bất giác, tôi đi lại bàn, mở word lên và bắt đầu soạn Đơn Xin Thôi Việc. Sếp tôi là người rất thương tôi, vị ấy đã lượm tôi về từ diễn đàn sinh viên trẻ trâu để rồi dạy dỗ, uốn nắn và cho phép tôi đồng hành với công ty này từ năm 2 Đại Học. Thường thì Sếp tôi cũng sẽ không từ chối bất cứ đề xuất nào của tôi cả.

Khoảng 2 tiếng sau, Sếp gọi tôi lên phòng, nhìn tôi cười hiền lành:
- Đến lúc đi rồi, phải không em?
- Dạ, chắc anh hiểu ý em.
- Ừa, anh đâu có tệ đến vậy. Em đi đi.

5 năm sống ở Sài Gòn, lần đầu tiên bước chân xuống phố nhìn dòng người xa lạ, tôi tưởng tôi đang đi ngang qua cuốn phim của đời mình. Tôi đang đóng vai diễn viên quần chúng sầu não, xương xẩu, mắt hốc hác vì deadline và mất ngủ, run run đi trên phố Sài Gòn nắng gắt một chiều cuối Thu.

Ngồi trên chuyến bay đêm, tôi nhìn xuyên qua một giấc mơ khác, thấy lũy tre xanh rì in hình trên nền nhà cũ của Ông tôi. Tôi tưởng vĩnh viễn tôi sẽ không quay lại nơi này nữa.

Quay về quê nhà, tôi chỉ có khoảng 1 tháng để nằm yên không làm gì rồi sau đó không chịu nỗi áp lực, lại tiếp tục vật vờ hết đất này đến đất khác, làm lụng mưu sinh, vắt mình kiệt như tìm chút nước trong chày. Cuối ngày, khi quay về với ngôi nhà thênh thang lạnh lẽo, bất giác tôi cảm thấy như mình đang khô đi, từng hạt còn sót lại nặng nề rơi xuống gối. Trên gương mặt chỉ hiện lên sự nhàu úa. Hóa ra, con đường tôi đi lại sai rồi.

Tôi thèm kinh khủng cảm giác chẳng phải chờ đợi ai cả, chẳng phải làm gì cả, thèm được bỏ xứ ra đi, thèm được sống một đời tử tế, và thèm tìm lại cảm giác thanh thản đã bị đánh mất mấy mươi năm rồi kể từ dạo còn sống với Ông. Cảm giác ấy da diết đến xé lòng.

Nhưng may thay, luôn có những vùng đất, những khoảng trời, những con người, phù hợp với chúng ta, đang kham nhẫn chờ mình ghé đến.

Rồi tôi đi, tôi đi để nhịn cọng cỏ, để ngắm hàng cây xiêu vẹo trong nắng chiều, ngồi bên con suối trong trẻo, lắm khi bị đục ngầu. Thỉnh thoảng, tôi nhoẻn miệng cười thư giãn vì cuối cùng tôi đã tự do sống cuộc đời của mình mà không bị áo cơm ghì sát đất. Càng đi, tôi càng rõ hơn về mình, tôi có nhiều cơ hội để tìm ra khoảng sống hợp với mình nhiều hơn, vừa vặn hơn và đúng đắn hơn.

Mỗi chặng đường đi qua, lắm khi tôi cũng bị tên trúng, cũng vài lần bị thương, đôi lần trầm mặc cũ kỹ. Những chuyện tham sân si thường ngày vẫn làm tôi hơi hoảng hốt, và có buồn một chút. Nhưng sau tất cả, thì cái an nhiên trong nụ cười của tôi là thật, thanh thản trong lòng tôi là thật. Tôi cũng chẳng phải sống để lấy lòng ai cả. Quãng đường xa chừng như vui hơn khi có những người bạn đồng hành mà tôi muốn gặp.

Rồi đời tôi mỗi ngày một đông đúc hơn. Cho dù có phải bắt gặp những ánh mắt tò mò hấp háy, hay những ánh mắt trìu mến đáng yêu nhìn trộm, tôi vẫn bình tĩnh bước qua. Như hôm qua khi tôi đang cắm cây để cho mấy thân dây leo bò lên. Khi đang hì hụi trên sân, nhìn những cây cải tàu bay mọc hoang ngoài đường bắt đầu trổ bông, thì văng vẳng bên tai tiếng chú thợ mộc đang đục đẽo “Cô gái đi vào nhà đi, trời sắp mưa rồi cô ơi”. Thật ra thì, chẳng ai ghét một người chả bao giờ động chạm đến lợi ích hay ăn thua đủ gì với họ cả.

Tôi đã từng ôm giấc mộng lớn, từng muốn chu du thiên hạ làm bá làm vương. Nhưng giờ thì, những điều đó chẳng có nghĩa lý gì với tôi hết. Bây giờ tôi biết tôi phải tự ổn định mình trước khi giúp người khác. Tôi phải sống cuộc đời của mình trước. Điều tôi quan tâm hàng đầu là những bông hoa xoan đầu ngõ đã nở bung từng chùm trắng xoá chưa, màu trắng của nó là trắng muốt hay trắng có pha tím? Người già trong làng đã có đủ than sưởi cho mùa rét hay đứa trẻ gần nhà đã có đủ áo ấm?

Bạn thân mến, nếu bạn thấy đời mình quá tải, biết đâu, đã đến lúc bạn cũng cần CẤT BƯỚC RA ĐI. Vấn đề là, bạn phải tự tìm cho được con đường của mình. Tôi chúc cho đời sống của bạn cũng rất chill và trôi qua êm, nhé!

- Team Uống Trà Thôi Sưu Tầm -
1 0 9,344 0.0
Đánh giá của bạn
1+
2+
3+
4+
5+
6+
7+
8+
9+
10+

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận cho bài viết

Có thể bạn quan tâm

Vị Khách Tốt Bụng
1308 22:38, 23/10/2021
35 0 17,385 0.0
"Một du khách nhìn thấy một cụ bà đang đứng bên bờ một dòng suối lênh láng nước sau một trận mưa lớn. Trông bà có vẻ rất lo lắng và bất đắc dĩ phải băng qua nó.
Người khách du lịch tiến lại gần và hỏi bà lão:
“Bà ơi, bà có muốn con cõng bà vượt suối không?”
Bà lão rất ngạc nhiên và lẳng lặng gật ...
Tha Thứ
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
1297 13:52, 20/10/2021
0 0 12,261 0.0
Tha Thứ
Một thiền sinh hỏi: “Thưa sư phụ, con đau khổ vì cha mẹ tàn nhẫn, vợ con ruồng bỏ, anh em phản bội, bạn bè phá hoại… Con phải làm sao để rũ bỏ được oán hờn và thù ghét đây?”
Vị sư phụ đáp: “Con ngồi xuống tịnh tâm, tha thứ hết cho họ”.
Vài hôm sau, người đệ tử trở lại: “Con đã tha ...
Lời nói dối giúp kẻ hoàn lương
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
1296 11:36, 20/10/2021
0 0 11,580 0.0
Lời nói dối giúp kẻ hoàn lương
Hắn là một chàng trai của miền quê nghèo, tập tành với bạn bè đi lái xe đường dài để kiếm sống. Chẳng may một ngày gây tai nạn chết người. Vậy là hắn ngồi tù. Ngày mà hắn bị đem ra xét xử, trước Tòa, hắn đã khóc khi quay lại nhìn vợ hắn.

Lam – vợ hắn mang theo bụng ...
VỊ KHÁCH HÀNG ĐẶC BIỆT
1287 06:18, 18/10/2021
0 0 14,235 0.0
Một ông lão ăn mày quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù, bốc mùi hôi khó chịu, dừng chân trước một tiệm bánh ngọt. Những vị khách mua hàng đứng bên cạnh đều bịt mũi, nhíu mày, tỏ vẻ vô cùng khó chịu với ông lão.

Nhân viên bán hàng quát to: “Đi ngay chỗ khác! Đi ngay đi!”.

Người ăn mày lập cập lấy ra ...
Miễn Phí
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
1286 07:26, 17/10/2021
1 0 14,440 0.0
Miễn Phí

Một cậu bé trạc khoảng 15 tuổi muốn có tiền tiêu, thay vì chìa tay ra xin mẹ, cậu ta bèn nghĩ ra cách viết 1 tờ giấy gởi đến mẹ như sau:
1. Sáng phụ Mẹ dọn dẹp giường ngủ : $1.00
2. Phụ Mẹ dọn dẹp bữa ăn sáng : $2.00
3. Sau khi đi học về coi em : $3.00
4. Phụ Mẹ dọn bữa ăn tối, sau đó dọn dẹp : ...
GIỚI THIỆU CÁC TRÀ QUÁN
GIỚI THIỆU SÁCH HAY
×
Uống Trà Thôi
Chỉ 30s tải app cực nhẹ và trải nghiệm!