Một ngày nọ, sư thầy hỏi đệ tử của mình: "Con có biết mưa rào và mưa phùn, loại mưa nào sẽ dễ làm ướt quần áo của chúng ta không?".
Đệ tử nhanh nhảu đáp: "Tất nhiên là mưa rào rồi ạ".
Sư thầy bình tĩnh giải thích: "Nhưng trong cuộc sống, mưa phùn mới dễ khiến quần áo của chúng ta bị ướt chứ không phải mưa rào".
Đệ tử thấy khó hiểu liền hỏi: "Mưa rào nặng hạt còn mưa phùn thì lất phất bay bay, làm sao mưa phùn có thể dễ làm quần áo ướt được ạ?".
Sư phụ liền giải thích thêm: "Bởi khi trời bất chợt đổ cơn mưa rào, mọi người sẽ nhanh chóng nhận ra và cảnh giác hơn. người mang theo ô sẽ xòe ra để che mưa. Người không mang ô sẽ chạy đến dưới mái hiên để trú mưa. Nhưng nếu chỉ là cơn mưa phùn, mọi người sẽ khó phát hiện ra ngay hoặc là biết nhưng cảm thấy mưa cũng chẳng sao, cho rằng chút mưa nhỏ bay bay này cũng không đủ làm ướt quần áo. Thế là chuyện ta ta cứ làm, đường ta ta cứ đi, đi trong trời mưa như thế rồi quần áo đã thấm ướt hết lúc nào chẳng hay.
Trong giao tiếp ứng xử, những lời nói, hành động, cử chỉ của chúng ta ví như một cái giơ tay, một cái nhấc chân hay một biểu cảm, một câu nói... đều giống như những hạt mưa phùn nhè nhẹ kia, trông thì rất nhỏ nhưng nếu không để ý, không cẩn thận đề phòng sẽ vô ý làm ướt "quần áo" người khác, gây tổn thương người khác, đồng thời cũng vì thế nhuốm ướt cả cuộc đời mình, khiến cuộc đời mình chịu gian khó, thiệt thòi và tổn thất".
Người đệ tử nghe đến đây cũng đã tự hiểu và rút ra kinh nghiệm sâu sắc cho bản thân.
Mạnh dạn buông bỏ
Một khoảng thời gian sau, người đệ tự cảm thấy cuộc sống thống khổ, bế tắc. Sư thầy thấy vật liền dẫn cậu đến một khoảng đất trống rồi hỏi: "Con hãy ngước lên nhìn xem, con thấy được thứ gì?".
Người đệ tử đáp: "Bầu trời ạ".
Sư thầy nói tiếp: "Bầu trời rất rộng lớn, nhưng ta có thể dùng một tay che kín cả bầu trời".
Người đệ tử nghe xong, tỏ vẻ không tin. Sư phụ lúc này dùng một tay che hai mắt của người đệ tử lại rồi hỏi cậu: "Giờ con còn thấy bầu trời nữa không?".
Sau đó, sư thầy chuyển chủ đề: "Trong cuộc sống, một chút thống khổ, một chút phiền não, một chút trở ngại cũng giống như bàn tay này. Chúng ta nhìn thì thấy nó rất nhỏ, nhưng nếu không bỏ nó xuống mà cứ đặt nó ở trước mắt mình, đặt nó ở trong lòng mình thì nó sẽ che khuất bầu trời quang đãng của chúng ta. Thế là, chúng ta sẽ bỏ lỡ mất ánh mặt trời, bỏ lỡ mất bầu trời trong xanh và những áng mây sắc màu đẹp đẽ".
Người đệ tử cuối cùng cũng thấu hiểu được nguyên nhân gây ra nỗi thống khổ, phiền não của mình.
Team Uống Trà Thôi sưu tầm