Ai cũng muốn cho đi một điều gì đó, nhưng nhiều khi, có những người, tìm mãi nhưng vẫn không thấy được đôi tay của họ ở đâu, để đặt vào đó món quà của mình, nên lại thôi.
Ai cũng muốn kéo ai đó đứng lên sau thất bại, nhưng có những người, tìm mãi vẫn không thấy được đôi tay của họ ở đâu, để cầm lấy, kéo họ đứng lên.
Họ chính là chúng ta, những con người khi không có niềm tin vào sự chân thành của người, người muốn cho, ta lại không có tay để nhận; khi không niềm tin vào bản thân, người kiên trì đưa tay ra, ta lại không có tay để cầm lấy đứng lên sau thất bại.
Đôi tay để cho và đôi tay để nhận đều được làm bằng niềm tin.
Vì tin nên cho, vì tin nên nhận; và vì tin nên đưa tay ra, và cũng chính vì tin nên mới đưa tay ra cầm lấy.
Có lẽ, món quà đẹp nhất mà chúng ta có thể tặng được cho người là tin vào họ; và món quà tốt nhất chúng ta có thể tặng được cho mình là niềm tin vào bản thân.
Vì tin có một nơi còn đáng giá hơn những thứ phù phiếm ngoài kia, nên có kẻ mới dám ngược giông ngược gió để trở về. Vì tin vào sự kì diệu của tình thương, nên có kẻ mới dám dốc lòng mình cho đi không chờ nhận lại.
Giữa thời gian đằng đẵng, trong không gian mênh mông, con người dù to lớn đến đâu, dù sống lâu thế nào, cuối cùng cũng chỉ to lớn bằng một hạt bụi, có kẻ tin hạt bụi đó có thể bay ngược gió, nên đã định hướng được cho dòng đời bất tận của mình.
Khi tin vào ai đó chúng ta sẽ có được họ, và khi tin vào bản thân mình, chúng ta sẽ có được tất cả.
Cuộc sống của mỗi người là vậy, được tạo ra từ đôi tay của chính mình, và được bảo vệ chở che bởi đôi tay của những người họ đã tin tưởng.
Khi không có niềm tin vào những điều tốt đẹp, lòng người như tấm chăn nghèo, không đủ lành lặn để giữ ấm được đôi tay, chạm vào người làm người lạnh, ôm lấy mình làm mình đau.
Người ngày mới an.
Vô Thường