“Một con đường bình thường nhưng sẽ trở nên nguy hiểm và đầy sợ hãi đối với người khiếm thị.
Một cuộc sống bình thường cũng sẽ trở nên đáng sợ và rất buồn đối với người thích làm những việc không lành”.(1)
Cách tốt nhất để giữ được bình yên trong lòng mình là mang được bình yên đặt vào lòng người khác.
Cũng con đường đó, khi không còn ánh sáng, mọi bước đi đều trở nên rất nguy hiểm, khó lường. Không phải do con đường thay đổi.
Cũng góc phố đó, khi không còn yêu thương, khắp nơi chỉ còn lại đôi mắt gió và những bước chân phủ đầy mưa gió xưa. Không phải do thời gian phôi phai.
Cũng cuộc đời đó, khi đánh mất tâm từ bi, chúng ta bỗng trở thành một người không còn chốn dung thân khi đối diện biến cố trong cuộc sống, khi đối mặt với những nông sâu của lòng người. Không phải do cuộc sống chia cho người này những ngày buồn và chia cho người khác những ngày vui.
Khi đánh mất tâm từ bi, chắc chắn chúng ta sẽ còn phải đánh mất thêm nhiều thứ quý giá khác nữa.
Khi không còn tâm từ bi, sẽ không biết cách thương người, nên làm người khổ; sẽ không biết cách thương mình, nên làm mình đau, nên dù thương hết lòng nhưng vẫn chẳng đến đâu.
Khi không còn tâm từ bi, sẽ bớt một chút hơi ấm, thêm một chút dửng dưng, bớt một việc làm tốt, thêm một việc chẳng lành, bớt một ngày yên tĩnh, thêm một ngày gió giông.
Khi tâm từ bi không còn, bên trong sẽ trở thành một hoang mạc, không một chiếc mầm xanh nào có thể mọc được ở đó.
Nếu cuộc sống của chúng ta cứ liên tục nối nhau bởi những ngày không vui thì chắc chắn là do cách sống của chúng ta có vấn đề.
Mong người đừng làm mãi những việc không lành, rồi trở về ngồi trước Phật, cầu nguyện cho mình có được một cuộc sống bình yên…
Người ngày mới an....
Vô Thường