🌺HỎI: Con có một thắc mắc : Bây giờ có nhiều người giỏi, nhiều người giàu rồi thì chư Phật cứu người nghèo, người thiếu, người dốt chứ cứu chi người giàu, người giỏi ạ ?
👤ĐÁP: Đó là lý luận một chiều. Cô phải có đất thì tôi mới giúp cô cất nhà được. Nếu cô không có đất thì cất nhà ở đâu? Vật chất thì có thể nói như vậy được nhưng về tinh thần thì không phải vậy. Về tinh thần mình phải có “chủng tử” thì mới giúp được.
-Ví dụ 1 : Cô vừa rủ 3 người đi shopping, cần gì mua nấy mà cách đây 15 phút chính mắt tôi thấy cô mua cho 2 cô kia mỗi cô một đôi giày mà tại sao cô không mua cho tôi? -Tại vì tôi cụt chân.
(Sư) : Vậy tôi hỏi cô tại sao cô mua cho 2 người không tật nguyền mà cô không mua cho người tật nguyền này ?
(PT) : Vì không có chân thì lấy gì mà mua.
(Sư) : Vừa rồi cô nói… giúp cho người nghèo, người thiếu. Cho nên tùy mình phải biết họ thiếu cái gì và thiếu cỡ nào? Nếu cụt chân thì làm sao mình mua giày cho họ.
-Ví dụ 2 : Từ xưa tới giờ không ai mua keo xịt tóc cho tôi cả! Tại sao vậy ? - Vì tôi không có tóc. Cho nên ai muốn giúp mình thì họ cũng phải coi mình có cái background gì thì họ mới giúp được.
Đạo giải thoát là y chang như vậy. Muốn giúp cho họ giải thoát thì mình phải coi họ có căn hay không. Nếu họ không có căn thì giảng tới tết cái đầu của họ cũng cứ “đơ“ ra đó. Và nên nhớ thế này : Chư Phật không có vụ hà hơi tiếp sức, không có độ cho người “không muốn tu”. Bằng chứng là nếu chư Phật có thể độ người không muốn tu thì hôm nay mình lên toà sen ngồi rồi. Có nhiều người nói Phật là vô biên, cầu thì Ngài sẽ giúp, họ tưởng nói như vậy là họ khen Phật hay sao? Nhưng thật ra đó là họ phỉ báng Phật.
Nếu nói Phật có thể độ mọi người thì tại sao thời Phật còn sống ; chó, heo, mèo, vịt nó đầy ra đó tại sao Phật không dùng phép biến nó thành tiên hết? Nên nhớ, lúc Phật còn, thì địa ngục vẫn tồn tại và có rất nhiều người ở dưới đó.
Đệ nhất thần thông bên tăng là ngài Mục Kiền Liên, dời non lấp biển giống như cái búng tay, vậy mà trớ trêu thay ngài cũng bị nạn bầm nát như tương hột. Đệ nhất bên ni là Liên Hoa Sắc cũng bị cưỡng hiếp. Cho nên tôi ghét nhất cái vụ cầu an cầu siêu. Cái đó là do mình chế ra. Trong kinh tôi đố các vị tìm được bài kinh nào, mà Phật và các vị thánh tăng đứng kế bên cái xác lạnh ngắt, rồi cầu nguyện cho cái xác đó đi lên cõi này cõi kia. -Chuyện đó không bao giờ có. “Đã đi mất biền biệt sơn khê rồi , thì…cố nhân ơi bao giờ mới về” (cười) ! Cho nên không có chuyện “chú nguyện, thím nguyện” gì cả,. chuyện đó không bao giờ có.
Cầu an là người bị trọng bệnh, mình tới nói pháp cho họ nghe, an ủi cho họ đừng sợ, đừng buồn, để họ ổn định tâm lý. Còn tụng cho hết đau, hết bệnh mà nếu có chuyện đó thì Phật pháp khác nhiều lắm. Sanh, già, đau, chết, ...là gì ??? Cứ đè ra mà tụng cầu an cầu siêu là xong hay sao ???
Nguồn: Sư Toại Khanh