“Một kẻ không tin vào nguyên lý nhân quả, sẽ không bao giờ nỗ lực làm điều thiện, nhưng sẽ ra sức chỉ trích những việc lành, và cuối cùng sẽ không nhận được bất kì một điều thực sự tốt đẹp nào.
Kẻ đó như một người vụng về ra sông lấy nước, do không khéo léo nên làm nổi bùn, loay hoay mãi cũng chỉ lấy được ít nước đục mang về”.(1)
Một người vụng về, chân bước mạnh, tay khua mạnh, khuấy nước, dậy bùn, dù dòng sông rất dài, nước rất nhiều, và dù rất cố gắng, nhưng cuối cùng vẫn không thể lấy được cho mình một chút nước sạch, ngược lại, còn khuấy đục cả một khúc sông trong.
Một người khi không có niềm tin vào nguyên lý nhân quả, sẽ không có lý do gì để họ phải nỗ lực làm một việc tốt, và không có lý do gì để họ phải ngập ngừng lo ngại khi ra tay làm những việc chẳng lành. Cuộc đời dài thế, nhưng cuối cùng kẻ đó vẫn không tìm kiếm được cho mình một buổi sớm mai bình yên thật sự, khi phải nhận lại hậu quả từ tất cả những việc không tốt đã làm.
Khi bước chân quá mạnh bạo, bụi đất dưới chân sẽ bay lên, làm bẩn người, làm cay mắt, làm thành một lớp bụi bao phủ quanh người, đường trần dài thế, nhưng kẻ đó mãi đi trong lớp bụi mù do những bước chân của chính mình tung lên.
Hình hài của mỗi người và môi trường sống của họ, được tạo ra không phải chỉ từ những việc họ đã làm, mà còn từ những việc họ đã từ chối không làm.
Có kẻ chọn lấy tình thương, từ chối hận thù, biến những người chung quanh mình thành bạn, tự tạo ra cho mình những ngày thật nhẹ, rồi sống trong đó.
Có người chọn hận thù, từ chối tình thương, biến những người chung quanh thành thù, tự tạo ra cho mình những ngày âm u nặng nề, rồi sống trong đó.
Giữa người với người, có rất nhiều điều tốt đẹp, có nhiều tháng ngày để sống chung với nhau, chỉ do đôi chân không nhẹ, đôi tay không lành, trái tim không trong, nên khuấy đục hết tình người, cuối cùng, ai cũng chỉ lấy được cho mình một ít nước đục mang về, rồi mời nhau bằng một cốc nước đục...
Dòng nước đục do lòng người còn đục, con đường mòn do những bước chân đi…
Vô Thường