/Uống trà thôi
Tải ứng dụng
Trang chủ / Chia sẻ

MÂY TẦN, MÂY HÀNG...

2889 10:11, 26/09/2023
Team Uống Trà Thôi

( từ)

MÂY TẦN, MÂY HÀNG...

Điển hay tích lạ:

Hàn Dũ 韓愈 (768-824) tự Thoái Chi 退之 , người đất Nam Dương, Châu Đăng (nay thuộc tỉnh Hồ Bắc), làm quan về đời vua Đường Hiếu Tông (806-820).

Theo "Liệt tiên truyện" thuật lại: một hôm Hàn Dũ mở tiệc hạ thọ, có người cháu gọi Hàn là chú tên là Hàn Tương 韓湘 tu tiên trong núi về bái mừng. Hàn Dũ thấy cháu lông bông, không chịu học hành lập chí bèn ngỏ lời khuyên. Tương thưa với chú:

- Cháu có học, nhưng học lối xuất thế.

Hàn không bằng lòng cho là hoang đường. Tương lại thưa:

- Đó là túc căn của cháu, cháu phải theo.

Hàn hỏi:

- Học như thế có ích gì? Kết quả ra sao?

Tương thưa:

- Sự học của cháu mênh mông như biển xanh, bàng bạc như mây trắng, nói khôn xiết. Chỉ biết khi học được tất chiều được ý muốn mọi người. Như chú thích rượu ngon, cháu xin dâng. Chú thèm quả ngọt, cháu cũng có.

Nói xong, Tương lấy nước lã đổ vào bình to để trước án. Một lúc, Tương đem bình ấy rót dâng Hàn và tân khách trong tiệc. Mọi người nâng chén đưa lên ngửi thấy mùi thơm, nhấp vào môi thấy rượu ngon quý. Quả là một thứ rượu tuyệt ngon, trên đời khó kiếm nên lấy làm kỳ lạ.

Tương lại hỏi chú:

- Cháu thấy chú thích ướp trà sen, cháu xin dâng chú loại sen Đông hải để dùng.

Hàn ngạc nhiên:

- Nay cuối đông làm gì có sen. Vả lại sen Đông hải làm sao mà hái về được? Cháu đoạt được cả quyền của Tạo hóa hay sao?

Tương mỉm cười, đoạn lấy vuông lụa phủ lên một lọ cắm bông. Khoảnh khắc mở ra có bó bông sen, hương thơm nức khắp phòng. Bông tuy lớn nhưng cánh lại nhỏ, nhụy trắng toát. Rõ ràng là sen Đông hải.


 

Sen còn hàm tiếu nhưng chỉ một lúc sau, sen nở lớn. Lạ thay, nhìn vào bông sen lại có hai câu thơ:

Vân hoành Tần Lĩnh gia hà tại,
Tuyết ủng Lam Quan mã bất tiền.

雲橫秦嶺家何在
雪擁藍關馬不前

Nghĩa:

Mây ngang Tần Lĩnh nhà đâu tá?
Tuyết phủ Lam Quan ngựa khó qua.

Xem qua hai câu thơ, Hàn nói:

- Hai câu thơ rất hay nhưng không có ý nghĩa gì cả.

Tương thưa:

- Xin chú cứ nghiệm về sau sẽ rõ.

Năm sau, nhân việc Đường Hiến Tông cho rước xương Phật vào cung để thờ, Hàn dân biểu can gián bằng những lời rất mạnh. Xin trích một đoạn:

"... Tự hoàng đế cho đến vua Vũ, vua Thang, vua Văn, vua Vũ đều hưởng thọ lâu dài, trăm họ yên vui mà thuở ấy chưa có Phật vậy. Đến đời vua Minh Đế nhà Hán mới có Phật pháp, về sau cứ loạn lạc mãi, các vua trị vì chẳng được bao lâu. Nhà Tống, nhà Tề, nhà Lương, nhà Trần cùng nhà Ngụy thờ Phật càng ngày càng thêm kính cẩn thế mà niên đại rất chóng. Duy có vua Vũ Đế nhà Lương ở ngôi được 48 năm, ba kỳ xả thân đi làm tăng, sau bị giặc Hầu Cảnh bức phải chết đói. Thờ Phật cầu phúc mà lại phải vạ. Lấy đó mà xem, thờ Phật không nên tin cũng khá biết vậy ..." (Bản dịch của Lệ Thần Trần Trọng Kim).

Vua Hiến Tông cả giận hạ lịnh đem Hàn ra xử tử. May nhờ tể tướng Bùi Độ và các quan đồng liêu hết sức kêu xin hàn mới thoát khỏi tội chết. Nhà vua liền giáng chức Hàn làm thứ sử ở Triều Châu (nay thuộc tỉnh Quảng Đông), và hạn trong 8 ngày phải có mặt tại sở nhậm. Nếu trễ sẽ chết chém.

Đường từ Trường An (kinh đô nhà Đường) ra đến Triều Châu đến 8 ngàn dặm, đường sá lại gập ghềnh hiểm trở, đèo núi cheo leo. Đi ngựa cả tháng chưa chắc đã đến nơi, thế mà lịnh vua chỉ có 8 ngày. Tuy vậy, Hàn không dám trái lịnh, lập tức cùng hai gia nhân lủi thủi lên đường. Bè bạn sợ vạ lây không ai dám đưa tiễn.
Ba thầy trò Hàn đi suốt ngày đêm, ăn cơm khô, uống nước bầu trên ngựa, không dám nghỉ ngơi quán dịch mà 8 ngày rồi, mới đến Lam Quan.

Lúc bấy giờ đương tiết đông, nơi cửa ải Lam Quan mưa dầm gió bấc, tuyết xuống đầy đường. Những tảng tuyết cao và trơn như mỡ, ngựa không thể nào đi được. Hàn và hai gia nhân đành phải xuống ngựa đi bộ. Chẳng may cả ba lại lạc vào rừng, bốn phía vắng tanh, tìm mãi không thấy lối ra và cũng chẳng gặp ai để hỏi.

Suốt bao nhiêu ngày gian lao như thế làm cho người Hàn sút ốm quá nửa, đầu cơ hồ bạc. Lòng Hàn bàng hoàng chán nản, tự nghĩ vì công danh mà chịu nỗi lao đao. Hàn bấy giờ có ý định bỏ quan vào rừng ẩn náu, thoát vòng cương tỏa.

Ý đã quyết, Hàn định trở lại nhưng không biết đường nào ra. Bốn phía tuyết phủ mịt mù, gió rít từng cơn. Trên đỉnh rặng núi Tần Lĩnh mây trắng lững lờ trôi, cố hương nào biết nơi đâu mà về?

 

Lúc ấy, Hàn mới chợt nhớ đến hai câu thơ trong bông sen năm trước mà cháu là Hàn Tương đã nhắc Hàn suy nghiệm về sau sẽ biết. Thật là đúng với quang cảnh của Hàn lúc này. Trong lúc tấn thối lưỡng nan, trời mịt mù sắp tối, tuyết đổ xuống càng dầy, gió thổi càng mạnh, mưa bay càng nặng, bỗng nghe như có tiếng gọi văng vẳng sau lưng. Hàn quay lại thì ra Hàn Tương.

Hàn Dũ mừng rỡ, biết cháu đến là có ý cứu mình bèn đem đầu đuôi câu chuyện thuật lại cho Tương nghe. Tương bảo:

Nếu thúc phụ muốn đến Triều Châu ngay bây giờ thì hãy bỏ ngựa đi thuyền. Đêm nay sẽ đến Triều Châu đúng hạn.

Hàn Dũ nghe lời. Tương đưa ba thầy trò ra khỏi rừng. Đến bờ sông Chương thấy sẵn có một chiếc thuyền cắm sào trên băng tuyết. Nước Chương giang đóng thành băng một giải liền như tấm lụa trắng. Tương bảo ba thầy trò Hàn vào trong thuyền ngồi và nhắm mắt lại để Tương đưa đi.

Ba thầy trò nghe theo nhắm chặt mắt lại, tai chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù, tiếng thuyền rẽ sóng nước ào ào. Độ một giờ sau, thuyền ngừng lại, tiếng gió, tiếng nước vắng lặng, bấy giờ thầy trò mới mở mắt ra. Thì ra bến Triều Châu ở ngay bên cạnh. Cả ba mừng rỡ lên bờ vào dinh thứ sử Triều Châu nhậm chức.

Nhớ đến chuyện long đong, lận đận, nhứt là hai câu thơ trong bông sen ngày nọ đã tả đúng cảnh lạc loài cô đơn và nỗi nhớ nhà nơi rừng thẳm bên ải Lam Quan và núi Tần Lĩnh nên Hàn Dũ làm một bài thơ, nhan đề "Chế Lam Quan thị điệt Hàn Tương" (Đến Lam Quan bảo cháu Hàn Tương):

 

Sớm dân bản tấu vào cung khuyết, 

Chiều đất Triều Châu bị biếm ra. 

Muốn bỏ dị đoan cho đất nước, 

Quản chi suy hũ tiếc thân già. 

Mây ngang Tần Lĩnh, nhà đâu tá? 

Tuyết phủ Lam Quan ngựa khó qua. 

Hẳn cháu đến đây lòng đã định, 

Chướng giang rồi nhặt nắm xương ta. 

(Bản dịch của Bùi Khánh Đản)
 

Nguyên văn:

Nhất phong triêu tấu cửu hoàng thiên, 

Tịch biếm Triều Châu lộ bát thiên. 

Bản vi thánh triều trừ tệ sự, 

Cảm tương suy hũ tích tàn niên, 

Vân hoành Tần Lĩnh gia hà tại, 

Tuyết ửng Lam Quan mã bất tiền 

Tri nhữ viễn lai ưng hữu ý 

Hão thu ngô cốt Chướng giang biên.

 

一封朝奉九重天, 

夕貶潮州路八千。 

欲為聖明除弊事, 

肯將衰朽惜殘年。 

雲橫秦嶺家何在, 

雪擁藍關馬不前。 

知汝遠來應有意, 

好收吾骨瘴江邊。

 

Trong tác phẩm "Đoạn trường tân thanh" của cụ Nguyễn Du, đoạn nói về Từ Hải biệt nàng Kiều, để Kiều nương mình trong gian nhà nhỏ ở Châu Thai, thui thủi trông chờ cùng Từ tái hợp. Trong lúc phòng không lẻ bóng, mỗi khi nhìn thấy giải mây bàng bạc xa xa, nàng Kiều lại nhớ đến gia đình, cha mẹ nên có câu:

Đoái trông muốn dặm tử phần,
Hồn quê theo ngọn mây Tần xa xa.

"Mây Tần" là lấy ở ý câu thơ trên: "Vân hoành Tần Lĩnh gia hà tại", nghĩa là "Mây kéo phủ núi Tần Lĩnh, biết nhà ta ở đâu". Nghĩa bóng nói nhớ nhà.

Trong tác phẩm "Lục Vân Tiên" của cụ Nguyễn Đình Chiểu, đoạn nói về sự ghét thương của ông quán, có câu:

Thương ông Hàn Dũ chẳng may,
Sớm dâng lời biểu, tối đày đi xa.

cũng do điển tích trên.

 

"Mây Tần" nghĩa bóng chỉ nhớ nhà, nhớ quê hương, cha mẹ. Còn những tiếng "Mây trắng", "Mây Hàng", "Mây bạc", "Mây vàng" cũng để nói ý nhớ gia đình, nhớ cha mẹ, quê hương. Trong tác phẩm "Đoạn trường tân thanh", đoạn nói về nàng Kiều lúc vào lầu xanh lần thứ nhứt ở Lâm Truy, gặp Thúc Sinh. Tên lái buôn này nhìn Kiều tắm, cảm hứng mới làm một bài thơ đoạn bảo Kiều họa lại. Kiều từ chối vì nỗi lòng nhớ quê hương, gia đình mà không còn ý nghĩ gì để làm được nữa, có câu:

Lòng còn gửi đám mây Hàng,
Họa vần xin hãy chịu chàng hôm nay.

Đời nhà Đường, Địch Nhơn Kiệt được bổ làm Pháp tào Tham quân ở thành Tỉnh Châu. Cha mẹ thì ở đất Hà Dương, xa Tỉnh Châu có mấy ngày đường. Một hôm, Địch lên núi Thái Hàng, nhìn thấy một đám mây trắng bay một mình (bạch vân cô nhi) bèn nói với cả tả hữu: "Nhà cha mẹ ta ở dưới đám mây trắng đó " (Ngô thân xé ư kỳ hạ).

Địch ngậm ngùi giờ lâu, đợi đám mây bay khuất mới về.

Cũng có bản chép là "Mây vàng": "Lòng còn gởi đám mây vàng", do câu thơ cổ:

"Thiên thượng hoàng vân ảnh du tử hà thơi qui", nghĩa là: "Trên trời bóng mây vàng, gã xa nhà bao giờ về".

Trong bài "Tôn phu nhân qui Thục" của Tôn Thọ Tường cũng có câu:
Lìa Ngô bịn rịn chòm mây bạc.

"Mây bạc" cũng có nghĩa nhớ nhà, nhớ cha mẹ như điển tích trên.

(Sưu tầm trên mạng)

Ghi chú:

1. Bài thơ của Hàn Dũ cũng có tựa trong một cuốn sách khác là:

Tả thiên chí Lam Quan thị điệt tôn Tương 左遷至藍關示姪孫湘 • (Bị giáng chức đi xa, đến ải Lam dặn lại cháu Tương).

2. Tương là Hàn Tương, cháu của tác giả. Truyền thuyết cho rằng Hàn Tương là một trong bát tiên (Hàn Tương Tử 韓湘子)

 

Team Uống Trà Thôi sưu tầm

1 0 13,556 0.0
Đánh giá của bạn
1+
2+
3+
4+
5+
6+
7+
8+
9+
10+

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận cho bài viết

Có thể bạn quan tâm

Chân dung văn nghệ sĩ một thời Họa sĩ Lê Sa Long (P1)
Team Uống Trà Thôi KHÁC
627 10:02, 06/07/2021
0 0 1,300 0.0
Cố danh ca Ngọc Lan với đôi mắt u uẩn và mái tóc xoăn đặc trưng, được vẽ bằng phấn tiên. Đầu thập niên 1990, cô là một trong những giọng ca đình đám nhất ở hải ngoại bởi giọng hát trữ tình, nhan sắc khả ái. Có lần, khi ca sĩ lưu diễn ở Melbourne, Australia, hơn 1.500 khán giả phải đứng để xem Ngọc Lan trình ...
'Phụ nữ là hoa' trong tranh lụa Châu Giang
Team Uống Trà Thôi TRANH LỤA
626 09:51, 06/07/2021
0 0 1,291 0.0
Châu Giang lấy cảm hứng vẽ tranh từ những phụ nữ trong đời chị: con gái, mẹ, chị, những người bạn... Đặt trọng tâm là sự gắn kết của phụ nữ, phần lớn chủ thể được vẽ theo nhóm từ hai, ba người. Điểm qua những cảnh sinh hoạt đời thường như thay quần áo, ngồi tựa vào nhau, Châu Giang đưa người xem ...
Vẻ đẹp miền sơn cước qua tranh sơn dầu
Team Uống Trà Thôi SƠN DẦU
625 09:32, 06/07/2021
0 0 1,352 0.0
Mùa hoa trên rẻo cao, phiên chợ sáng ở phố núi... hiện lên sinh động qua nét cọ của họa sĩ Lê Thanh Sơn.

Bức "Bình minh" trong triển lãm "Miền sương khói" của Lê Thanh Sơn. Họa sĩ kỳ cựu tổ chức buổi giới thiệu 25 tác phẩm về phong cảnh thiên nhiên miền núi phía Bắc, từ ngày 20/12 đến 10/1/2021, tại quận 1, TP ...
Vẻ đẹp phố cổ qua tranh sơn dầu
Team Uống Trà Thôi SƠN DẦU
619 14:32, 05/07/2021
0 0 1,673 0.0
Bức "Giai điệu sắc màu" là một trong những sáng tác của họa sĩ Đặng Văn Quỳnh về Hội An (Quảng Nam). Anh khai thác những góc yên bình của khu phố, như bức tường rực vàng, ô cửa sổ dưới hiên nhà rợp nắng và hoa, chiếc xe đạp nép mình bên cánh cửa, quán xá lề đường...

Anh là một trong những cây cọ góp mặt ...
Làng quê thanh bình qua tranh sơn dầu
Team Uống Trà Thôi SƠN DẦU
618 11:49, 05/07/2021
0 0 1,274 0.0
Nét thanh bình của con đường làng, bờ ruộng, mảnh trăng khuyết... hiện lên trong "Miền quê mẹ" - loạt tác phẩm sơn dầu của Nguyễn Hoài Hương.

Họa sĩ Nguyễn Hoài Hương giới thiệu triển lãm tại Bảo tàng Mỹ thuật TP HCM (21-28/3), trong đó có bộ sưu tập tranh sơn dầu "Miền quê mẹ". Họa sĩ cho biết vẽ tranh như ...
GIỚI THIỆU CÁC TRÀ QUÁN
Giúp Uống Trà Thôi tốt hơn mỗi ngày
×
Uống Trà Thôi
Chỉ 30s tải app cực nhẹ và trải nghiệm!