/Uống trà thôi
Tải ứng dụng
Trang chủ / Chia sẻ

CÂY VIẾT MÁY

3284 15:17, 02/05/2024
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM

( từ)

CÂY VIẾT MÁY

Một câu chuyện rất cảm động nói lên sự từ bi của một cô giáo. Chuyện có thật hay là một hư cấu không phải là vấn đề nhưng nó cho ta một bài học: nếu có thể làm một việc tốt giúp được một người mà mình có thể làm được thì tại sao lại không làm ?

CÂY VIẾT MÁY

Ngày ấy, có được cây viết máy Hero của Trung Quốc là niềm mơ ước lớn lao của bất cứ đứa học trò nào. Cả khối lớp 7 trường tôi chỉ có khoảng năm đứa con nhà khá giả là có được diễm phúc ấy.

Thế mà vào ngày sinh nhật của tôi, tôi lại được ba mẹ tặng cho một cái. Khỏi phải nói niềm sung sướng và kiêu hãnh của tôi khi mang cây viết đến lớp.

Khoảng một tuần sau - tôi còn nhớ hôm ấy là thứ bảy - ra chơi vào tôi rụng rời cả chân tay : cây viết của tôi đã không cánh mà bay. Cả lớp lập tức xôn xao, đứa bò xuống gầm bàn, đứa lục hộc bàn, ngăn cặp, đứa rũ tung sách vở của tôi xem cây viết có lẫn vào không. Tôi cũng máy móc làm theo đám bạn, mặc dù nhớ chắc chắn rằng trước khi ra khỏi lớp mình đã cất cây viết vào hộp. Đúng lúc đó thì cô Hoa bước vào lớp.

Sau khi nghe các tổ báo cáo tình hình xong, cô Hoa bảo tôi đứng lên kể chi tiết về sự việc cho cô nghe. Tôi hăm hở kể tất cả : nào là cây viết hiệu gì, màu gì, ai cho, thường hay để đâu, mất vào lúc nào… Thằng Kiệt nhanh nhẩu :

Cô cho xét cặp hết lớp mình là ra liền đó cô!

Cô Hoa hình như không nghe thấy lời nó :

Ra chơi hôm nay ai ở lại canh lớp ?

Dạ, Thảo và Mai ạ.

Mai đứng lên :

Thưa cô, em định ở lại canh lớp với Thảo cho vui, nhưng Thảo nói em cứ ra ngoài sân chơi đi, để mình Thảo ở lại canh lớp được rồi.

Lập tức trong lớp nổi lên tiếng nhao nhao :

Xét cặp Hồng Thảo đi cô….Xét cặp Hồng Thảo đi cô….
 

Xung quanh tôi, đám bạn đang dồn mắt về phía Hồng Thảo, chỉ chờ cô ra lệnh là sẽ lục tung chiếc cặp kia ngay lập tức. Mà cô Hoa thì vẫn nổi tiếng là cô giáo nghiêm khắc nhất trường…

Mặt Hồng Thảo hết đỏ bừng lên rồi lại tái mét đi. Nó run rẩy lắp bắp :

Em không lấy đâu cô…Không phải em…

Thôi, các em, hết giờ rồi, sau tiết này cô còn bận hợp giáo vụ. Thứ hai cô sẽ giải quyết tiếp - Cô Hoa đột ngột lên tiếng rồi bước ra cửa, nhanh đến nổi cả lớp ngơ ngác không kịp đứng dậy chào.

Sáng thứ hai, sau giờ chào cờ nhà trường cũng dành khoảng mười lăm phút cho cô giáo chủ nhiệm dặn dò lớp. Cô Hoa bước vào, gật đầu ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống :

Lớp mình tuần qua hạnh kiểm và học tập đều tốt, cô không cần nhắc nhở gì thêm. Còn về chuyện cây viết của Nga…

Cả lớp chăm chú nhìn cô. Tôi liếc sang Hồng Thảo, tay nó run run bám chặt lấy mép bàn.

…Hôm thứ bảy cô họp xong thì bác lao công có đưa cho cô một cây viết, bảo rằng bác nhặt được khi quét lớp mình. Có phải cây viết của em đây không ?

Tôi nhìn vào tay cô. Nắp vàng…thân xanh…chữ Hero lấp lánh…Đúng là cây viết của tôi rồi.

Tôi vui sướng nói :

Thưa cô, đúng rồi. Em cảm ơn cô.

Em về chỗ đi. Lần sau nhớ giữ gìn dụng cụ học tập cẩn thận.

Cô đi rồi, tôi còn nghe trong lớp bàn tán :

May quá, không thì mất rồi.

Tội nghiệp, vậy mà cứ nghĩ cho Hồng Thảo.

Hôm ấy ra về lớp tôi lại ríu rít bên nhau, đám con gái cứ luôn miệng trò chuyện với Hồng Thảo như để bù lại sự lạnh nhạt hôm trước. Bất giác tôi thấy lòng mình vui vui và nhẹ nhỏm kỳ lạ.

Nhưng có một điều mà tôi biết, và cả Hồng Thảo cũng biết, là cây viết mà cô Hoa đưa cho tôi hôm ấy chỉ giống hệt, chứ không phải là cây viết của tôi. Ngay từ khi viết những dòng đầu tiên, tôi đã nhận ra điều đó.

Sau năm học lớp 7, tôi theo gia đình chuyển đi nơi khác. Bao nhiêu năm xa cách, không ngờ tôi và Hồng Thảo lại có dịp ngồi bên nhau. Nhắc lại chuyện xưa, Hồng Thảo mỉm cười :

Thế mà cho đến nay mình vẫn chưa nói được lời cảm ơn cô về chuyện ấy. Nga có thể tưởng tượng được không, mình đã định nghỉ học vì xấu hổ bởi hành động dại dột ấy.

Còn mình, mình cũng biết ơn cô đã dạy cho mình một cách ứng xử trong cuộc sống.

Ôi, sao mà chưa bao giờ như lúc này, tôi nhớ cô giáo của tôi đến thế!

 

Team Uống Trà Thôi sưu tầm

4 0 4,054 0.0
Đánh giá của bạn
1+
2+
3+
4+
5+
6+
7+
8+
9+
10+

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận cho bài viết

Có thể bạn quan tâm

Lòng Tốt
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
731 11:07, 18/07/2021
4 0 13,315 10.0
Lòng Tốt
Team Uống Trà Thôi sưu tầm

Hôm nay đi vào 1 quán cơm bình dân gần viện Yên Bái, gọi 1 suất cơm với đầy đủ những gì được gọi là "sang nhất". Ngồi xuống bàn ăn, nhìn đĩa cơm đầy ụ và nghĩ ăn sao cho hết.

Một cậu bé cũng bưng 1 đĩa cơm xuống ngồi cùng, nhìn gương mặt hốc hác, làn da ngăm đen, mặc ...
Ở ᵭờι sốпց khôп khôпց khó, ᴄáι khó là làm пցườι thιệп lươпց ᵭể dàпh ρhúᴄ ƅáo νề sɑᴜ
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
730 10:50, 18/07/2021
1 0 12,679 0.0
Ở ᵭờι sốпց khôп khôпց khó, ᴄáι khó là làm пցườι thιệп lươпց ᵭể dàпh ρhúᴄ ƅáo νề sɑᴜ
Team Uống Trà Thôi sưu tầm

Tɾoпց một пցôι tɾườпց пhỏ tɾêп пúι ᴄᴀo hẻo láпh, ƅếρ ăп ᴄủɑ пhà tɾườпց qᴜɑпh пăm sᴜốt tháпց ᴄhỉ ɾɑᴜ ɾừпց ᵭạm ƅạᴄ, hôm ɾɑᴜ lᴜộᴄ, ...
Lòng tốt của người tài xế đã ngăn chặn một thảm họa cho ngôi làng.
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
729 10:57, 17/07/2021
1 0 12,287 0.0
Lòng tốt của người tài xế đã ngăn chặn một thảm họa cho ngôi làng.
Team Uống Trà Thôi sưu tầm


Có một ngôi làng ở miền bắc Ấn Độ tên là Geyima đã được cứu khỏi thảm họa bởi lòng tốt của một người tài xế trẻ.
Ngôi làng Geyima (Ấn Độ) khắc nghiệt và cằn cỗi. Người dân sống trong cảnh nghèo đói, ...
TÌM LẠI CHÍNH MÌNH
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
728 10:54, 17/07/2021
3 0 20,474 10.0
TÌM LẠI CHÍNH MÌNH

Con đường dài xa nhất và khó khăn nhất là con đường tìm lại với chính mình. Chỉ quay về là gặp, chỉ tĩnh tâm là thấy, chỉ dừng lại là đến, nhưng có kẻ mất cả nửa đời mới làm được, có kẻ phải mất cả nửa đời mới có thể lấy lại được hết giấc mơ bình yên mà ngày trước ...
Về Sài Gòn hôm nay
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
723 18:20, 16/07/2021
2 0 15,001 10.0
Mọi việc sẽ ổn.
SG tôi ơi!
GIỚI THIỆU CÁC TRÀ QUÁN
GIỚI THIỆU SÁCH HAY
×
Uống Trà Thôi
Chỉ 30s tải app cực nhẹ và trải nghiệm!