Con người sống bằng chính nghĩa và đạo đức, nhưng con người sinh ra là cả lương tâm nhân ái. Từ xa xưa, những con người có đạo đức, tự chủ với lý tưởng cao cả luôn trong sáng, thành tâm kính trọng, tu dưỡng phẩm hạnh trong sáng, không ô uế, chống lại những dục vọng xấu xa bằng chính nghĩa. Vì lòng tham sắc dục mà phạm vào nguyên tắc tự nhiên và quan hệ con người, chung quy sẽ dẫn đến bất hạnh, thế gian không khoan dung, Thần Phật giận dữ. Kẻ gian coi đó là hạnh phúc lớn lao mà chấp nhận thì chắc chắn tai họa ập đến, quả báo nghiệp chứng được thêm vào thân, tai họa. Có thể nói, không có chuyện “phúc họa tự đến mà là con người ta tự chiêu mời”.
Nhận ra việc phạm tội bản thân cải biến bất hạnh thành phước lành
Nguyễn Huấn một người đến từ huyện Đan Dương, tỉnh Trấn Giang, Trung Quốc. Gia đình Nguyễn phủ giàu có, Nguyễn Huấn được cha mẹ là những con người nhân hậu luôn có tâm tín Phật thường cầu xin Thượng đế ban điều ước phước lành từ khi anh còn nhỏ, nên anh được cha mẹ yêu thương vô cùng. Khi còn là một thiếu niên, anh gặp gỡ những người bạn cùng tuổi và thường trêu đùa nhau bằng cách nói chuyện nam nữ. Cạnh nhà anh có một cô gái trẻ trạc tuổi, lúc đầu thì khoan lỗ tường nhìn trộm nhưng sau đó thì đơn giản là trèo tường chơi với nhau, suốt ngày chỉ nghĩ đến dục vọng, lười đọc thơ học văn và trau dồi thi ca, nhạc, võ vậy thì thử hỏi nếu đi thi thì lấy đâu ra điểm.
Hai năm đầu, anh bỏ nhà lên thị thành sống với lý do rèn luyện dùi mài kinh sử để chuẩn bị cho kỳ thi, thường lui tới quán trà, rượu tiệc, lầu hoa, kỹ viện lời nói hoa mã và việc làm đều phù phiếm, như một người sa đọa cuộc sống. Năm thứ ba, anh gặp những người bán sách hay ở dọc phố, anh xem thử, “Nhân văn”, vì tò mò nên mở ra đọc, không khỏi sửng sốt.
Anh suy nghĩ cẩn thận và ăn năn: “Hành vi được mô tả trong sách này đều giống tôi, như thể tôi đang viết về chính mình. Tôi thật ngu ngốc làm sao? Điều này không phải vậy! Nhà hiền triết cổ đại khuyên bảo sự gian ác và dạy dỗ con người nhân tâm hướng thiện, tôi tham lam dục vọng mà tôi không biết điều kiêng kỵ phá hủy công danh và sự nghiệp bản thân!”
Hôm đó anh đã thắp hương và quỳ gối cầu nguyện, thề rằng sẽ không bao giờ phạm vào dục vọng sắc tình nữa, quyết tâm thức tỉnh tuổi trẻ bản thân trong học đường, không bị ám ảnh bởi sắc dục. Anh cũng nguyện in hàng nghìn cuốn sách loại này để giảm bớt tội ác phạm phải mà anh đã gây ra trong quá khứ. Anh tu hành bản thân và sửa đổi tâm tính theo con đường học vấn văn chương để chính đạo làm người tốt. Đến năm thứ hai sau khi quyết tâm hối hận và cải biến bản thân. Khi đi thi, anh rất thành công, đỗ đầu trong kỳ thi quận, nên anh ấy càng chăm chỉ thuyết phục mọi người tiếp tục in một số lượng lớn sách “Nhân văn” quả thực đã dẫn đến nhiều trang cuộc đời thay đổi cho mọi người.
Anh ta có một anh bạn cùng lớp, ngoan cố, bị phát hiện vì ngoại tình với một người phụ nữ đã có gia đình mà bị người chồng đến đánh cho một trận, thương tật đầy mình. Nếu ánh ta biết điều này, tại sao không nghe lời khuyên của Nguyễn Huấn? Bởi vì Nguyễn Huấn đã hối cải kịp thời, và mạnh mẽ thuyết phục người khác tử tế, không chỉ để hưởng một cuộc sống lâu dài, mà còn cho con cháu của mình đời sau được phúc báo.
Biết cải thiện hoàn lương, làm lành bù đắp những lỗi lầm phạm phải là điều rất quan trọng, kiên trì khuyên răn người khác làm điều thiện là một việc thiện tối thượng, sẽ tiêu trừ được tội lỗi và được hưởng phúc lành. Có thể mô tả là “người không ăn năn hối lỗi” sẽ chỉ nhận những nghiệp báo do chính bản thân mình tạo ra.
Hại cả gia đình
Vào thời Vạn Lịch của nhà Minh, có một Trương Tế Gia rất có tài văn chương, nhưng ông không áp dụng tài năng của mình vào việc chính nghĩa văn chương, mà lại thích bịa ra những cuốn sách dâm ô, tục tĩu thiếu nhân văn con người và sự thật và xuất bản khắp nơi. Ông tin rằng việc sử dụng những điều sai lầm của thế gian chỉ để sử dụng giấy làm bình phong chỉ là một điều hư cấu và không làm tổn hại đến phẩm hạnh của chính ông.
Một đêm, Tế Gia nằm mơ thấy người cha quá cố của mình trách móc mình: “Cuốn sách tục tĩu mà con viết khiến thiên hạ lóa mắt, thật giả lẫn lộn, dẫn đến nhiều người vô lương tâm. Diêm Vương đã nói với ông rằng cần báo mông con trai mình: “Hình phạt là nặng nhất cho con ngươi, đáng ra người con của ngươi đã có một tương lai lớn, trường thọ mà nay lại bị tru di tam tộc vì bịa đặt ra sách dâm ô, công lao do tổ tiên nuôi dưỡng bao đời nay trong nháy mắt đã mất vào tay con ngươi, làm sao có vận mệnh tốt được? Chỉ có thể hối lỗi bằng cách làm việc thiện.”
Trương Tế Gia sợ hãi tỉnh lại, trong lòng kinh sợ hối lỗi nhưng chưa kịp làm điều thiện. Thì chẳng bao lâu sau ông đi làm quan ở Phúc Kiến cả gia đình đều chuyển đến nơi ông làm quan, đang đi qua sông tàu bị gió lớn lật úp mưa bão trùng trùng không ngớt, gia đình chết đuối.
Cơn thịnh nộ sấm sét không dung trong ngày cho kẻ tung tin đồn giả dối khiến người người sợ hãi
Lý Thư Thanh, một quan chức trung thực và thận trọng, một người Xuân Nguyên luôn ghen ghét đố kỵ với ông. Để vu oan cho Lý Thư Thanh, Xuân Nguyên đã tung tin đồn cho mọi người, nói rằng: “Lý Thư Thanh là một cái tên quan chức vô dụng, theo tôi thì ông ta không bằng lợn hay chó”. Khi mọi người hỏi anh ta đã nói gì, Xuân Nguyên bịa đặt và nói sửa đi: “Vợ và em trai của Lý Thư Thanh của ông phạm tội ngoại tình, sao ông có thể làm người ngơ mà không biết như vậy ông là một người ngu ngốc? Tin đồn này mau chóng lan truyền khắp nơi.
Sau khi Lý Thư Thanh nghe xong ông cũng có phần không chịu được nỗi khổ nhục này, muốn hỏi vợ và em trai, nhưng không tiện nói, muốn nói rõ ràng cũng không tiện nói ra những chuyện bại hoại này. Ông bình tĩnh ổn định tâm lý và muốn tự mình tìm rõ sự thật. Nếu nghe tin đồn của người khác và Xuân Nguyên không rõ ngọn ngành sự việc, không rõ có khi vợ và em trai lại bị vu oan này nọ họ bị xúc phạm thì không hay, ông ôm nỗi tức giận chết đi sống lại. Vợ và em trai của ông khi nghe tin đồn này cũng vô cùng ngạc nhiên và căm hận, họ bị sỉ nhục vô cớ mà treo cổ tự tử.
Sau khi hai người chết, chỉ trong vài ngày, cơn giông tố vô cùng dữ dội. Xuân Nguyên đang ngồi nhà uống trà thì trời nổi cơn giông mưa bão ầm ầm, sấm sét dữ dội, mây đen vây kín bầu trời đen kịt và ông ta bị sét đánh mất mạng sống. Sau khi thi hài của Xuân Nguyên được chôn cất, bầu trời lại nổi sấm sét, khu đất chôn cất và quan tài lại bị sấm sét đánh một lần nữa, ngôi mộ bị phá tung, và xác chết phơi thây giữa khu chôn cất hoang vắng lạnh lẽo, mưa bão tầm tầm 3 ngày không ngớt.
Việc tung tin đồn thất thiệt, vu khống tên tuổi và làm tổn hại đến cuộc sống của mọi người chỉ vì lòng ghen tị là một tội nặng. Xuân Nguyên đã đánh mất thanh danh của Lý Thư Thanh và tính mạng của hai người chỉ bằng một cái miệng, nhưng quả báo cao như núi, quả báo từ trên trời rơi xuống, lưới Trời lồng lộng nhưng khó thoát, vì lý do này, Xuân Nguyên đã bị sét đánh hai lần cùng một cơ thể không còn gì. Lời nói khẩu nghiệp hại mình và liên lụy đến người khác thật nguy hiểm.
Tâm An