Tôi có nghe chuyện một lão nhà giàu, khi chết bay lên gõ cửa thiên đường. Sứ giả mở cửa và hỏi:
-"Lão là ai?
-Úy trời đất ơi! Ngài không biết danh ta sao? Bộ tin tức đám ma của ta chưa lên đến đây hả?
-Lão muốn gì đó, nói đi!
-Ta cần gì phải muốn, đương nhiên là ta vào thiên đàng rồi. Thôi, cho Ngài vài đồng, mở cửa đi!
-Này, cái thói tiền bạc đó chỉ có ở trái đất của các người thôi nhé. Tại đây không có lệ này. Ta hỏi ngươi đã làm được điều tốt lành gì không mà muốn vào cửa thiên đàng này?
-Chậc chậc, thực tình ở trên này bắt tin tức chậm quá. Ta là người giầu lòng bác ái mà. Việc ta làm, ta không bao giờ kể công đâu, nhưng thôi các ngài đã hỏi, ta sẽ nói. Ðể ta nhớ lại coi. À, ta có bố thí 10 xu cho một bà già ăn mày.
-Có đúng không? Sứ giả quay lại hỏi thần ghi sổ công đức.
Thần Công Ðức dò sổ, gật đầu:
-Ðúng, lão có cho 10 xu.
-Ðược rồi, còn gì nữa không?
-À, còn chớ, một lần nữa ta cho một thằng nhỏ mồ côi 5 xu.
-Có đúng không?
Thần Công Ðức gật đầu công nhận có.
-À, còn nữa à nghen, cái này mới dễ nễ nghen. Ta có dự một buổi đại hội từ thiện xã hội và ta đã ký 10,000 đồng vào sổ vàng công đức. Sau đó, ta lại ký cho một nhà thờ đang xây cất 10,000 đồng nữa, tên ta đứng đầu sổ đó nghen. Ai ai cũng khen tặng ta hết. Cho như vậy mới đáng cho chứ. À, còn . . .
-Thôi thôi, đủ rồi, này Thần Công Ðức, ý ông nghĩ sao?
-Cho hắn xuống địa ngục là vừa rồi. Làm việc từ thiện mà khoe khoang, giả dối quá. Lên đây mệt thêm.
-Ý á, ý áaaaaaaaaaa . . . .
Ðó, loài người là vậy. Khi làm được một chút gì đều muốn khoe khoang cho cả làng xóm đều nghe và giở trò bịp bợm, lợi dụng. Ðối với tôn giáo, ngôn ngữ đồng tiền không có ý nghĩa gì, nhưng con người vẫn sử dụng đồng tiền để "buôn bán tôn giáo." Vì thế, đạo đức, nhân nghĩa, v.v. đã mất dần, bọn "con buôn tôn giáo" tha hồ hoạt động vì những người khác đều "câm ngọng "hết rồi.
Theo "Pointing The Way" của Bhagwan Shree Rajneesh
Tì kheo ni Thích Nữ Minh Tâm dịch