
Vợ mất 49 ngày, chồng bỗng nhận được cuộc gọi từ bệnh viện đến đón con, đến nơi thì hốt hoảng…
Đã 49 ngày kể từ khi Linh rời xa thế gian. Căn nhà nhỏ trở nên yên tĩnh đến mức đôi khi Hùng sợ cả tiếng đồng hồ tích tắc. Mỗi sáng dậy, anh vẫn quen với việc quay sang bên trái giường, nơi Linh thường nằm, và cảm thấy khoảng trống lạnh lẽo tràn ngập tim.
Người ta nói, sau 49 ngày, linh hồn người mất sẽ hoàn toàn rời khỏi thế giới này để đi sang cõi khác. Hôm nay là ngày cuối cùng Linh còn quanh quẩn đâu đó trong căn nhà này – ít nhất là theo quan niệm dân gian. Hùng đốt nén nhang, đặt trước di ảnh cô.
– “Linh ơi… Em yên tâm mà đi nhé. Anh sẽ sống tốt. Dù một mình.”
Câu nói vừa dứt, thì điện thoại anh đổ chuông. Hùng liếc nhìn đồng hồ. 10 giờ 13 phút tối.
Số lạ.
– “Alo?”
Một giọng phụ nữ nhẹ nhàng vang lên, hơi lúng túng.
– “Dạ… em gọi từ khoa Nhi – Bệnh viện Tâm An. Anh là Nguyễn Văn Hùng phải không ạ?”
– “Đúng rồi… có chuyện gì vậy?”
– “Chúng em có một bé gái khoảng 2 tháng tuổi. Trong người bé có một lá thư tay ghi tên và số điện thoại của anh. Chúng em nghĩ anh nên đến bệnh viện một chuyến.”
– “Một bé gái ư?” – Hùng bối rối – “Tôi… tôi không có con.”
– “Em hiểu mà. Nhưng anh cứ đến. Có thể anh sẽ muốn gặp bé.”
Trên đường đến bệnh viện, Hùng không ngừng suy nghĩ. Phải chăng là nhầm lẫn? Hay một trò đùa kỳ quái? Nhưng trong lòng anh có điều gì đó thôi thúc – một sự lặng lẽ rất lạ. Như thể…Linh đang dắt tay anh đi.
Bệnh viện Tâm An là một trung tâm y tế tư nhân, không lớn lắm. Hùng được dẫn đến khoa Nhi, nơi một y tá trẻ trao cho anh một tờ giấy – nét chữ quen thuộc khiến tim anh như ngừng đập.
“Anh Hùng,
Nếu anh đang đọc những dòng này, có lẽ em không còn bên cạnh anh nữa.
Nhưng đừng buồn… hãy nhìn con bé, rồi anh sẽ hiểu.”
– Linh.
Y tá mở cánh cửa. Bên trong, một bé gái nhỏ đang nằm ngủ ngon lành trong chiếc nôi trắng. Gương mặt nhỏ xíu, môi chúm chím, mái tóc mượt mà và… hàng mi cong cong, giống hệt Linh.
Hùng tiến đến gần. Không hiểu sao, nước mắt cứ rơi.
– “Bé được ai đó để trước cửa bệnh viện, kèm theo chiếc túi nhỏ. Ngoài thư ra, còn có một cuốn sổ khám thai mang tên Nguyễn Thị Linh. Mọi thông tin đều khớp với hồ sơ trước đây của anh. Dù rất lạ… nhưng có vẻ bé là con của anh chị.”
Hùng ôm đứa bé vào lòng, không biết nên tin vào điều gì. Tim anh thổn thức, giữa xúc động và mơ hồ.
Suốt những ngày sau đó, Hùng làm xét nghiệm ADN. Kết quả khiến anh sững sờ: bé gái đúng là con ruột của anh.
Nhưng làm sao có thể? Anh nhớ rõ, ngày Linh mất, bác sĩ bảo thai không giữ được. Anh đã ký giấy, đã làm tang lễ… Tất cả đều rõ ràng.
Hùng quay lại bệnh viện cũ, tìm đến bác sĩ từng phụ trách ca sinh của Linh – bác sĩ Hiền. Nhưng bác sĩ Hiền đã nghỉ việc, chuyển về quê từ hơn một tháng trước. Không ai liên lạc được.
Không còn cách nào khác, Hùng nhờ người quen trong ngành y tìm lại hồ sơ cũ. Khi lật lại toàn bộ giấy tờ, anh phát hiện: không có giấy xác nhận thai lưu. Chỉ có biên bản “mẹ tử vong sau khi sinh” – không đề cập đến đứa bé.
Lúc đó, một khả năng lóe lên trong đầu Hùng – có thể, con gái đã được sinh ra an toàn… nhưng Linh, vì lý do nào đó, đã nhờ ai đó đưa bé đi.
Tại sao?
Câu trả lời đến từ một nguồn không ngờ tới: bà Tám – hàng xóm cạnh nhà mẹ Linh.
Bà gọi điện cho Hùng, bảo: “Con về quê đi, có chuyện này bác phải nói.”
Hùng về lại quê Linh, mang theo con gái nhỏ. Khi đến nơi, bà Tám đưa anh một bức thư khác, được Linh gửi gắm cho bà vài ngày trước khi sinh, phòng trường hợp có chuyện không may.
Trong thư, Linh viết:
“Nếu em có mệnh hệ gì, xin bác đưa thư này cho anh Hùng.
Em biết sức khỏe mình yếu, có thể không qua khỏi. Em không muốn con bé lớn lên trong tang thương. Em đã sắp xếp để một người bạn thân đưa con đi nơi an toàn, nuôi thời gian đầu, chờ khi anh đủ bình tĩnh và mạnh mẽ để làm cha.

Nếu anh nhận được con, thì em đã yên lòng rồi.”
– Linh.
Hùng đọc mà nghẹn từng chữ. Thì ra… Linh đã chuẩn bị mọi thứ, trong lặng lẽ. Biết mình không thể bên anh và con, cô chọn cách âm thầm sắp xếp mọi điều tốt nhất cho hai người.
Cô không “giao con” cho ai đó xa lạ. Người “bạn thân” của Linh chính là bác sĩ Hiền – người đã đưa bé đến bệnh viện Tâm An khi thời điểm đến.
Tối hôm đó, Hùng đặt bé gái nằm bên cạnh khung ảnh của Linh.
Anh thì thầm: “Anh hiểu rồi, Linh à. Cảm ơn em… vì đã yêu anh và con nhiều đến vậy.”
Gió thoảng qua, hương nhang nhè nhẹ lay động. Tấm ảnh Linh như mỉm cười.
Những ngày sau khi nhận con, Hùng như bước vào một thế giới hoàn toàn khác – đầy lạ lẫm, bỡ ngỡ nhưng cũng rất ấm áp. Anh đặt tên bé là An Nhiên, cái tên mà Linh từng nói thích nhất khi cả hai còn ngồi ngắm mưa trong căn phòng trọ nhỏ năm xưa.
Bé An Nhiên hay cười. Đôi mắt to tròn, mỗi khi nhìn Hùng là ánh lên vẻ nhận biết rõ ràng. Có lúc anh giật mình – ánh mắt ấy giống Linh đến lạ. Không chỉ thế, cô bé còn có một thói quen kỳ lạ: mỗi đêm trước khi ngủ, bé khẽ úp má vào vai Hùng, rồi mỉm cười như đã ngủ say từ lâu. Y hệt Linh.
Những lúc như vậy, Hùng chẳng cần ai nói cũng biết – Linh vẫn đang ở đây, theo một cách nào đó.
Lần đầu Hùng thay tã, anh loay hoay đến mức suýt cho bé mặc… ngược. Lần đầu pha sữa, nước quá nóng khiến anh cuống cuồng đợi nguội rồi lại đổ ra làm lại. Nhưng dần dần, anh trở nên khéo léo một cách không ngờ. Những đêm bé khóc, chỉ cần Hùng ôm vào lòng, vỗ nhẹ, An Nhiên lại nín. Anh học cách dỗ dành bằng cách kể lại chuyện tình của mình và Linh – như một câu chuyện cổ tích. Mỗi lần kể, anh lại lén lau nước mắt.
Thời gian trôi qua. Một buổi chiều đầu tháng 5, Hùng đưa con ra công viên. Trời xanh ngắt, nắng nhạt vàng như những cánh bồ công anh trong ký ức. Khi bé An Nhiên chơi với các bạn nhỏ, một người phụ nữ lớn tuổi tiến lại gần Hùng, cười hiền:
– “Anh là bố bé hả? Nhìn hai cha con giống nhau quá trời…”
Hùng mỉm cười, chỉ gật đầu.
– “Thấy con gái khỏe mạnh, lanh lợi vậy, chắc mẹ cháu phù hộ lắm đó.”
Hùng im lặng. Anh ngước nhìn trời, thấy mây trôi rất chậm.
Anh không tin hoàn toàn vào tâm linh, nhưng có điều gì đó khiến anh luôn cảm thấy – mỗi bước chân anh và con đi, đều có Linh lặng lẽ dõi theo. Có thể không phải bằng thân xác, nhưng là bằng tất cả tình yêu cô đã gửi lại nơi trần thế.
Sau ngày mãn tang Linh, Hùng đưa con về quê ngoại. Ngôi nhà nhỏ nơi hai người từng đưa nhau về ra mắt, nay đã cũ kỹ hơn, nhưng vẫn giữ nguyên những tấm ảnh cưới treo trên tường. Mẹ Linh ngồi nhìn An Nhiên mà nước mắt rơi không ngừng.
– “Con bé giống y chang con Linh hồi nhỏ. Cái khóe miệng cười, cái cách nó nhìn… y chang…”
Hùng lặng lẽ nắm tay mẹ vợ. Họ không nói thêm gì. Chỉ ngồi nhìn An Nhiên chạy loanh quanh ngoài sân, dưới tán hoa sứ đang nở rộ.
Hùng bắt đầu viết nhật ký. Không phải cho mình – mà là cho con gái. Anh ghi lại từng cột mốc: lần đầu An Nhiên gọi “ba”, lần đầu bé ngã rồi tự đứng lên, lần đầu đến trường mẫu giáo, lần đầu vẽ một bức tranh gia đình có “ba và mẹ” – dù chưa từng thấy mặt mẹ.
Anh cũng kể lại những câu chuyện về Linh, bằng giọng văn dịu dàng, như nói với một người bạn thân. Những trang giấy được Hùng ép lại cẩn thận, đặt vào chiếc hộp gỗ nhỏ mà ngày xưa Linh từng dùng để giữ những kỷ vật tình yêu. Anh đặt tên cho cuốn nhật ký ấy là:
“Mùa hoa tháng 5 – những ngày có con bên ba”
Rồi thời gian trôi đi. An Nhiên vào lớp Một.
Sáng đầu tiên đưa con đến trường, Hùng chải tóc cho bé thành hai bím nhỏ, cài chiếc kẹp có hình hoa lavender – loài hoa mà Linh từng thích nhất.
Trên đường đi, bé hỏi:
– “Ba ơi… mẹ con tên gì vậy ba?”
Hùng cười. Đôi mắt ngấn nước.
– “Mẹ tên là Linh. Nhẹ như gió. Mẹ thích mùa xuân, thích hoa tím, và thích nhất… là cái tên An Nhiên.”
Bé khẽ gật gù, rồi nói rất nhỏ:
– “Con mơ thấy mẹ tối qua đó ba. Mẹ bảo hôm nay con sẽ giỏi lắm.”
Hùng ngạc nhiên:
– “Mẹ nói với con hả?”
– “Dạ… mẹ đứng cạnh cửa sổ. Mẹ hôn nhẹ lên trán con, rồi biến thành ánh sáng bay lên trời.”
Tim Hùng lặng đi. Anh cúi xuống, hôn lên trán con gái, thì thầm:
– “Ừ… mẹ luôn ở cạnh con. Và cả ba nữa.”
Một mùa hoa nữa lại về. Căn nhà nhỏ giờ đã có tiếng cười của trẻ thơ, có mùi sữa, mùi sách vở, mùi món cá kho Linh từng nấu. Hùng học cách sống tiếp, không phải bằng cách quên đi, mà bằng cách giữ lại – theo một cách dịu dàng hơn.
Anh không còn mơ thấy Linh nhiều như trước. Nhưng mỗi lần thấy, cô vẫn nở nụ cười, vẫn đứng bên khung cửa sổ, gió thổi tung mái tóc dài, tay khẽ vẫy.
Và Hùng biết – Linh đã thật sự bình an.
Team Uống Trà Thôi sưu tầm