/Uống trà thôi
Tải ứng dụng
Trang chủ / Chia sẻ

VÔ MINH - VÀ NHỮNG THỨ "THẬT SỰ" KHÔNG THUỘC VỀ MÌNH

3741 16:48, 05/05/2025
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM

( từ)

VÔ MINH - VÀ NHỮNG THỨ

 

Bình an và hạnh phúc không đến từ việc có được mọi thứ,

mà từ việc ta hiểu rõ: chẳng có gì là của mình mãi mãi.

Câu chuyện chiêm nghiệm về cuộc sống

Có một buổi chiều, tôi ngồi ở một quán cà phê nhỏ bên góc chợ. Bàn bên cạnh là hai người phụ nữ trung niên, đang nói chuyện về đứa con trai của một chị trong đó. Chị nói bằng giọng đầy ngậm ngùi:

– “Tao nuôi nó từ nhỏ tới lớn, vậy mà lấy vợ xong, nó nghe lời người ta. Hồi đó nó bệnh, tao thức đêm lo từng li từng tí, giờ nuôi đủ lông đủ cánh rồi, nó đi cung phụng cha mẹ vợ nó. gặp mày mày có tức không?.”

Tôi nghe mà chạnh lòng. Không phải vì câu chuyện đặc biệt, mà vì nó quen lắm. Mỗi ngóc ngách xã hội này, ta đều dễ dàng bắt gặp những mối quan hệ như vậy, nơi tình thương bị trộn lẫn với kỳ vọng, nơi yêu thương biến thành ràng buộc, nơi “tôi đã cho anh rất nhiều, nên anh phải ở lại với tôi”.


Chúng ta cứ tưởng những điều đó là của mình, con cái, người thân, tình cảm, danh tiếng, tài sản…Vv. Nhưng rồi đến một lúc, tất cả cũng rời đi. Và lúc ấy, ta mới ngỡ ngàng: “Ủa, hóa ra mình không có sở hữu gì hết.”

Có một cô bạn của tôi, rất yêu chồng. Cô làm mọi thứ vì chồng con, đến mức gần như quên mình. Cô từng nói: “Em chỉ cần gia đình này còn đầy đủ là em hạnh phúc rồi.”

Rồi một ngày, người chồng thay đổi. Lặng lẽ, dứt khoát ra đi. Không có phản bội rùm beng, không có sóng to gió lớn, chỉ là… người ta không còn thương mình nữa.

Cô bạn tôi sụp đổ. Không phải chỉ vì tình yêu mất đi, mà vì cô đã đặt toàn bộ bản thân mình lên đó. Cô nghĩ gia đình là của cô. Chồng là của cô. Con cái, mái ấm, vai trò người vợ, đều là “mình phải giữ lấy”.

Mà cô không biết, những thứ đó không phải là “của mình” theo cái nghĩa sở hữu trọn đời. Nó là duyên, đến thì mình quý, đi thì mình tiễn, mà lòng không trách.

Trong đời sống xã hội, có biết bao nhiêu điều mà ta vẫn lầm tưởng là của mình:

– Một chức vụ mình vừa leo lên được, nhưng chỉ một lời đồn cũng đủ khiến người khác nhìn mình khác đi.
– Một người bạn tưởng thân thiết, nhưng khi lợi ích không còn chung, họ quay lưng nhẹ tênh.
– Một thân thể khỏe mạnh, hôm nay còn đi đây đi đó, mai đã nằm viện, ngó lên trần nhà mà không biết vì sao.

Chúng ta cứ bám chặt vào những điều đó, cứ như là buông ra sẽ mất hết. Rồi ta đau, ta oán, ta trách đời sao bất công.


Nhưng kỳ thực, đời không bất công. Chỉ là ta không hiểu đời.

Phật từng dạy, đại ý là: Vô minh là không thấy rõ bản chất của đời sống.
Mà bản chất thì rất đơn giản: Không có gì thật sự là của mình.

Cái gì đến, mình quý. Cái gì đi, mình tiễn. Không níu. Không kéo. Không gọi đó là “của tôi“.

Ngay cả thân này, cũng chỉ là tạm mượn.
Một ngày nào đó, cũng phải trả lại, không ai giữ được lâu hơn người khác.

Thế nhưng điều ấy không có nghĩa là sống thờ ơ, sống hững hờ, sống buông xuôi. Ngược lại, khi biết mọi thứ không phải của mình, ta sẽ yêu thương nhiều hơn, nhưng là yêu thương không ràng buộc.

Ta sẽ làm hết lòng, nhưng không đòi hỏi phải được ghi công. Ta sẽ giữ gìn, nhưng nếu phải rời xa, ta cũng mỉm cười, nhẹ nhàng, buông xuống. Như một người biết trân quý mùa hoa. Khi hoa nở, họ ngắm. Khi hoa tàn, họ không oán trách, vì họ biết rằng, được ngắm hoa đã là may mắn lắm rồi.

 

Trong từng con hẻm, từng mái nhà, từng câu chuyện gia đình, ta thấy biết bao nỗi khổ sinh ra từ việc, xem những thứ không phải của mình là của mình.

Có người đau vì con cái không sống theo ý mình.
Có người khổ vì người yêu không còn bên cạnh.
Có người sống héo hon vì mất danh, mất chức, mất thể diện.
Có người ôm hận cả đời vì một người bạn cũ “phản bội”.

Tất cả chỉ vì một điều: Ta đã nhận nhầm.

Nếu bạn đọc đến đây, tôi mong bạn thử ngồi lại, chậm rãi nghĩ về những điều mình đang nắm rất chặt trong tay. Rồi tự hỏi: Nếu ngày mai chúng biến mất, tôi có còn là tôi không?
Nếu câu trả lời là “còn”, thì bạn đã bắt đầu thấy ánh sáng rồi đó.

Bởi vì bình an và hạnh phúc không đến từ việc có được mọi thứ, mà từ việc ta hiểu rõ: chẳng có gì là của mình mãi mãi.

Và chính sự thấu hiểu đó, mới là tài sản thật sự của đời ta.

 

Nguyên Tác An Hậu

0 0 1,539 0.0
Đánh giá của bạn
1+
2+
3+
4+
5+
6+
7+
8+
9+
10+

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận cho bài viết

Có thể bạn quan tâm

HAY LÀ TIM ĐANG ẤM
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
2372 03:53, 24/12/2022
0 0 26,564 0.0
HAY LÀ TIM ĐANG ẤM

“Đường xa mỏng mộng vô thường
Trái tim chợt tỉnh tôi nhường nhịn tôi”

- Trịnh Công Sơn -

Một người sống cô đơn khó có thể rơi vào trạng thái tình yêu (vô trí), họ cần một người khác giới hỗ trợ năng lượng tạo ra cân bằng âm dương mà rơi vào trạng thái cân bằng, hay nói với ...
Mối quan hệ cân nặng bao nhiêu?!
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
2371 22:01, 23/12/2022
0 0 22,179 0.0
Anh bạn tôi kể: Vợ tôi không thích đeo nhẫn, có một lần đã đem hai chiếc nhẫn đặt trên bệ cửa sổ, bị dì dọn vệ sinh lau chùi rồi quét vào sọt rác ở kế bên luôn. Ngày hôm sau, vợ tôi đem túi rác đi bỏ.

Qua một tuần mới nhớ đến mấy chiếc nhẫn, hỏi dì dọn vệ sinh, rồi tức tốc chạy đến thùng rác ...
Triết lý sống Wabi - Sabi của người Nhật
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
2370 11:35, 23/12/2022
0 0 17,984 0.0
Triết lý sống Wabi - Sabi của người Nhật
Đừng cố tìm sự hoàn mỹ
Theo triết lý Wabi-Sabi thì trên đời chẳng có thứ gì là hoàn hảo hay tồn tại vĩnh viễn, một chiếc bình vỡ cũng có vẻ đẹp riêng, một nếp nhăn cũng là cả câu chuyện nên đừng cố tìm tới sự hoàn mỹ vì nó không tồn tại.
Nếu như vào năm 2016, ...
The Silent Night: câu chuyện có thật trong đêm Giáng Sinh 1944
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
2367 20:44, 21/12/2022
0 0 18,344 0.0
The Silent Night: câu chuyện có thật trong đêm Giáng Sinh 1944

Elisabeth Vincken, một phụ nữ Đức vì trốn tránh chiến tranh nên đưa con trai 12 tuổi của mình tên là Frisbey lánh xa trong rừng thẳm trong một căn nhà gỗ. Tuy rằng xa xa vẫn nghe được tiếng súng vọng lại, nhưng một nơi hoang vắng thế này, nghe chừng như an toàn.

Đêm ...
“HOÀNG TỬ BÉ” ĐÃ DẠY TÔI NHƯ THẾ ĐẤY.
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
2364 19:15, 20/12/2022
0 0 28,315 0.0
“HOÀNG TỬ BÉ” ĐÃ DẠY TÔI NHƯ THẾ ĐẤY.

“Nếu cậu đến, chẳng hạn như lúc bốn giờ chiều, thì từ ba giờ tớ đã cảm thấy hạnh phúc rồi.”
[Hoàng tử bé - Antoine De Saint-Exupéry]

Antoine Marie Jean-Baptiste Roger de Saint-Exupéry là một nhà văn và phi công Pháp nổi tiếng. Saint-Exupéry được biết tới nhiều nhất ...
GIỚI THIỆU CÁC TRÀ QUÁN
GIỚI THIỆU SÁCH HAY
×
Uống Trà Thôi
Chỉ 30s tải app cực nhẹ và trải nghiệm!