Ở miền núi Hòn Vọng, có một người đàn bà bán rượu tên là Wong.
Một hôm, xuất hiện một vị thiền sư đạo đức đến trọ ở gần quán, dù không có tiền, ngài cũng được bà chủ quán tiếp đãi nồng hậu.
Vị thiền sư ở đó khoảng ba năm. Trước khi cáo từ, ngài đào một giếng cạnh quán.
Mọi người ngạc nhiên ...
Sau bữa chiều, từ cái phòng ăn sáng ánh đèn và nóng nực, họ bước lên boong tàu và dừng lại bên hàng lan can. Nàng nhắm mắt lại, đưa hai bàn tay lên má, lòng bàn tay để lộ ra ngoài, rồi cười không kiểu cách rất đáng yêu - từ người đàn bà nhỏ nhắn này, toát ra một cái gì thật đáng say mê. Nàng nói:
Xuống xe rồi bây giờ nàng mới thấy được cái Thính Tuyết Lâu trong truyền thuyết.
Quả thật có cái khí tượng danh môn đại phái đấy, vào cửa mà như vào trong hoàng cung thượng uyển, trong vườn cây mọc xanh rì như biển, nhìn quanh mãi không thấy có nhà cửa đâu. Phải nhìn xa lắm mới thấy hình như có lầu đài ...
Trong kiếp sống nhân sinh ngắn ngủi này, mỗi người được gặp gỡ, đến được với nhau, trở thành thầy trò, bạn bè, đồng nghiệp, bạn thân, tri kỷ là cái duyên lớn.
Cuộc sống chẳng qua chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy của sinh tử luân hồi. Vì thế, mỗi giây phút trôi đi, ta hãy tập sống sao cho thật sâu ...