/Uống trà thôi
Tải ứng dụng
Trang chủ / Chia sẻ

Đừng vội vàng biến mất

3846 08:52, 04/09/2025
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM

( từ)

Đừng vội vàng biến mất

Đừng vội vàng rút lui khỏi thế giới này chỉ vì bạn đang thấy mình chậm hơn người khác. Đôi khi, chỉ cần một cuộc trò chuyện đủ lặng, một người đủ hiểu, và một nụ cười bất chợt cũng đủ để níu bạn ở lại. 

  •  

Đừng vội vàng gấp lại trang đời chỉ vì một đoạn mực nhòe.

Chiều hôm đó trời mưa dầm, mưa không lớn nhưng dai dẳng, thấm cả vào lòng. Quán cà phê nơi cô ngồi nằm trên dốc cao, trần thấp, ánh đèn vàng ấm, bàn ghế gỗ có vài vết xước cũ. Không gian thơm mùi cà phê rang mới, nhưng lạnh lẽo theo một cách nào đó rất lặng lẽ. 

 

Cô mở laptop, định làm nốt phần việc dang dở, nhưng đôi mắt cứ chốc chốc lại dừng lại ở ô cửa kính phủ đầy sương. Bên ngoài, những chiếc áo mưa bạc màu lướt qua như những chiếc bóng mờ. 

Cô là họa sĩ minh họa tự do, sống bằng các đơn hàng từ khách nước ngoài. Công việc nhìn vào tưởng yên bình ngồi vẽ ở bất kỳ đâu, không sếp không văn phòng, nhưng chỉ có cô biết đó là sự yên bình rỗng ruột. Áp lực từ những deadline không tiếng động, cảm giác lạc lõng giữa guồng quay của những người bạn đang làm trong các công ty lớn, dần biến cô thành người hay giật mình mỗi khi điện thoại đổ chuông. Mấy tháng nay, cô đã từ chối vài dự án lớn chỉ vì không đủ sức. Không phải thể chất, mà là tinh thần. Cô kiệt sức vì chính mình.

Lúc ấy, Hưng bất ngờ xuất hiện, một người bạn cũ của cô, họ từng học mỹ thuật cùng nhau, sau Hưng chuyển sang làm giáo viên vẽ cho trẻ tự kỷ. Anh ngồi đối diện cô, mang theo ấm trà nóng và ánh nhìn bình thản. 

Sau vài câu xã giao, Hưng hỏi, không vòng vo: “Điều gì khiến cậu ghét bản thân đến vậy?” Cô không trả lời. Hưng nhìn xuống đôi giày của cô rồi nhếch môi cười, “Là vì đôi giày đen sứt gót này à?” Cô bật cười, cười thật, lần đầu sau nhiều tuần chỉ biết thở dài. 

Điều gì khiến cậu ghét bản thân đến vậy?

Điều gì khiến cậu ghét bản thân đến vậy?

Anh cười theo, nhưng ánh mắt thì không đùa. Rất khẽ, anh nói: “Đừng cười kiểu đó. Nếu cậu cười như thế thêm một chút nữa, cậu sẽ muốn ở lại với cuộc đời này đấy.” 

 

Cô nhìn anh, trong vài giây, cảm giác như mình bị đọc vị hoàn toàn. Cô chưa từng nói với ai rằng mình từng nghĩ đến chuyện biến mất. Không phải vì muốn chết, mà vì không muốn sống theo cách này mãi mãi.

Anh tiếp lời, giọng chậm và thật: “Cậu luôn ép mình phải vẽ thật đẹp, thật nhanh, thật hợp xu hướng, nhưng không phải tiêu chuẩn nào cũng là yêu cầu thật. Cậu đang sống giữa chủ nghĩa hoàn hảo do chính mình bày ra.” 

Cô quay mặt đi, không phải vì xấu hổ, mà vì cảm giác mình vừa bị ai đó chạm vào một vết thương còn chưa liền da. 

Hưng không trách, cũng không dỗ dành. Anh chỉ kể cô nghe chuyện một đứa học trò nhỏ, vẽ một ngôi nhà không có cửa. Khi Hưng hỏi vì sao, nó nói: “Vì con không muốn ai vào.” 

Rồi anh nói: “Cậu giống đứa bé đó, vẽ mãi mà quên chừa một cánh cửa để chính mình bước ra.” 

 

Cô cúi đầu, nghe tim mình đập chậm lại.

Hưng rót thêm trà. Hơi nước bốc lên mờ cả mặt kính. Anh nói như đang kể cho gió nghe: “Hầu hết mọi người đều đánh giá quá cao những gì mình phải làm trong một năm, nhưng lại đánh giá quá thấp những điều mình có thể làm trong hai ba thập kỷ. Cậu mới đi vài bước, đừng vội nghĩ mình đã lạc đường.”

Cô không nói gì nữa. Trong không gian đầy mùi mưa và mùi trà nóng, tiếng vẽ đầu tiên trong đầu cô vang lên. Không phải từ áp lực, mà là từ chính nhu cầu muốn sống, muốn thử lại. 

Cô quay sang anh, khẽ nói: “Cảm ơn cậu.” 

Anh cười, như thể đã đợi câu đó từ rất lâu.

 

Tú Uyên biên tập

Đánh giá của bạn
1+
2+
3+
4+
5+
6+
7+
8+
9+
10+

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận cho bài viết

Có thể bạn quan tâm

Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
3638 17:00, 08/01/2025
0 0 9,768 0.0
Một lần, có một vị tiền bối đến thành phố tôi đang ở để làm khảo sát nghiên cứu. Với tư cách là người bản địa, việc đưa tiền bối đi khắp nơi để tham quan là điều đương nhiên. Tại lối vào của một khu danh lam thắng cảnh, anh ấy đã bị vài đứa bé ăn xin bảy, tám tuổi chặn lại. Bọn trẻ túm ...
Về Vương Dương Minh
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
3639 10:43, 08/01/2025
0 0 8,877 0.0
Ngày xưa, có một triết gia người Trung Hoa tên thật là Vương Thử Nhân (1472 – 1528), biệt hiệu là Vương Dương Minh. Ông là một nhà nho, cha đậu Trạng Nguyên, lớn lên ông cũng đỗ tiến sĩ. Từ nhỏ, người ta hỏi ông học để làm gì, ông trả lời học để làm Thánh, trong khi bao nhiêu người khác nói học để làm quan. ...
Bài học từ hiền nhân Vương Dương Minh: Người lĩnh ngộ 8 chữ vàng, đường đời tự hanh thông!
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
3636 17:25, 07/01/2025
3 0 10,494 0.0
Vương Dương Minh tên thật là Thủ Nhân, tự Bá An, hay được người đời biết đến là Dương Minh tiên sinh. Ông là người văn võ song toàn - một nhà chính trị, nhà triết học, nhà tư tưởng xuất sắc thời nhà Minh, thân thế của ông ảnh hưởng sâu rộng không chỉ ở Trung Quốc mà còn ở Nhật Bản, Triều Tiên và cả ...
HỌC-THUYẾT CỦA VƯƠNG DƯƠNG-MINH
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
3635 17:22, 07/01/2025
2 0 9,394 0.0
Do cái lý-thuyết đã nói ở trên mà Dương-minh lập thành cái tâm-học. Học để biết rõ sự-vật mà thù-ứng cho hợp thiên-lý, tức là hợp với chân-lý. Sự biết ấy do cái tâm của người ta, hễ cái tâm đã sáng thì lo gì vật đến mà không soi rõ được. Vậy nên cái công-phu của sự học cốt ở sự làm cho ...
3 điều nên hiểu – Trăm điều lợi mà không có một điều hại
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
3632 08:00, 05/01/2025
0 0 14,913 0.0
Trong hành trình nhân sinh, mỗi người như một lữ khách bước đi trên con đường mờ sương, không biết phía trước là nắng vàng hay cơn bão lớn. Có người đi nhanh, nhưng lạc lối. Có người chậm rãi, nhưng lại đến được bến bờ bình yên. Đời người ngắn ngủi, vậy thì điều gì mới là ý nghĩa thật sự mà ta ...
GIỚI THIỆU CÁC TRÀ QUÁN
Giúp Uống Trà Thôi tốt hơn mỗi ngày
×
Uống Trà Thôi
Chỉ 30s tải app cực nhẹ và trải nghiệm!