/Uống trà thôi
Tải ứng dụng
Trang chủ / Chia sẻ

Khoảnh khắc cuộc đời

3847 08:56, 04/09/2025
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN NGẮN

( từ)

Khoảnh khắc cuộc đời

Khoảnh khắc đủ để thay đổi cả một cuộc đời tưởng chừng lớn, nhưng có vẻ chỉ cần một bàn tay đưa ra, một ánh mắt dịu dàng, hay chỉ đơn giản là không quay lưng.

  •  

Mưa lất phất rơi trên con phố, như những giọt nước mắt lặng lẽ của một ngày buồn. Loan vội vã đi giữa dòng người, không kịp để ý đến những gì xung quanh. Trong đầu cô chỉ có công việc, những vấn đề cuộc sống, và cả những đêm dài trằn trọc không ngủ. Nhưng rồi một tiếng “cạch!” phá vỡ sự yên tĩnh. Cô quay lại và nhìn thấy ông cụ ngã xuống ngay trước mặt.

 

Một cảm giác lo lắng dâng lên, nhưng cô không kịp suy nghĩ gì nhiều. Phản xạ đầu tiên của cô là lấy điện thoại, quay lại cảnh ông cụ ngã xuống. Đây là cách mà mọi người thường làm trong xã hội này, một video làm bằng chứng. Cô không nghĩ nhiều về nó, chỉ là một sự việc bất ngờ cần phải ghi lại.

Nhưng khi nhìn xuống, cô không thể thờ ơ. Vết thương trên đầu ông cụ chảy máu quá nhiều. Máu đỏ tươi nhuộm cả vỉa hè. Ông cụ cố gắng đứng dậy, nhưng không thể. Ánh mắt ông mờ đi, miệng lẩm bẩm điều gì đó mà cô không nghe rõ. Cô thấy trái tim mình thắt lại. “Ông ơi, ông sao rồi? Cháu giúp ông nhé,” cô nói, nhưng trong lòng lại lo lắng không biết phải làm gì tiếp theo.

Ông cụ nhìn cô, đôi mắt như không còn chút sức lực. “Cháu đừng lo… tôi không sao… tôi… không có tiền để đi bệnh viện… thôi cháu đi đi…”

Khoảnh khoắc cuộc đời một người.

Khoảnh khoắc cuộc đời một người.

Loan đột ngột cứng người. Lời nói của ông như một sự chấp nhận im lặng trước sự vô vọng. Cô nhìn vào đôi tay gầy guộc của ông, những vết sẹo và nếp nhăn như kể lại một cuộc đời đầy khó khăn. Cô không thể bỏ đi. Không phải lúc này, không phải khi ông cụ đang ở đây, ngay trước mắt cô.

“Ông ơi, cháu sẽ đưa ông đi bệnh viện,” Loan nói, giọng cô kiên quyết nhưng đầy lo âu. “Ông không cần phải lo về tiền bạc, cháu sẽ lo cho ông.”

 

Ông cụ nhìn cô, ánh mắt đầy hoài nghi, nhưng cuối cùng ông chỉ gật đầu yếu ớt. “Cảm ơn cháu…”

Khi cô giúp ông lên xe máy, bàn tay ông lạ lẫm nắm lấy tay cô, một cách yếu ớt nhưng cũng như tìm kiếm sự an ủi trong đó. Cô thấy được sự cô đơn trong ánh mắt ấy. Đôi tay run rẩy, đôi mắt mệt mỏi, và một nỗi buồn không thể nói thành lời.

Khi đi được một quãng đường, ông cụ bất ngờ dừng lại và bảo cô dừng xe. Loan nhìn ông ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Cháu đừng đi nữa, đừng đưa tôi đến bệnh viện.”

“Ông sao vậy?” Loan hỏi, giọng cô lo lắng. “Chúng ta sắp đến rồi mà.”

Ông cụ cười yếu ớt, nhưng không phải vì vui. “Cháu không biết đâu, tôi không còn gì, tất cả những gì tôi có là chút tiền ấy, tôi không muốn để cháu phải lo lắng nữa.”

 

Bỗng dưng, Loan cảm thấy có gì đó không ổn. Cô nhìn xuống tay ông cụ. Chiếc ví nhỏ mà ông vẫn nắm chặt trong tay, nó không chỉ là ví tiền. Khi ông cụ lén lút cầm lấy nó, cô mới nhận ra là trong chiếc ví ấy có những bức ảnh cũ. Một bức ảnh của một người phụ nữ, khuôn mặt xinh đẹp với mái tóc dài, và một đứa trẻ ngồi trên tay bà. Cô gái nhận ra ngay, đó là một bức ảnh gia đình của ông.

Cô hỏi: “Ông, ông có gia đình không?”

Ông cụ ngập ngừng, rồi cuối cùng thở dài: “Là vợ tôi và con tôi, tôi đã mất họ bao năm rồi, từ khi họ qua đời trong một tai nạn, tôi chỉ còn lại mình thôi.”

Trái tim Loan như vỡ ra. Một người đàn ông đã sống cả đời cô đơn, mang theo nỗi đau mất mát, nhưng vẫn luôn cố giấu nó. Cô không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ quay đầu xe, đưa ông trở lại bệnh viện. Nhưng không phải chỉ để điều trị vết thương.

Khi cô đưa ông vào phòng cấp cứu, bác sĩ thông báo rằng vết thương của ông chỉ là nhẹ, chỉ cần khâu vài mũi là xong. Nhưng câu chuyện của ông, câu chuyện về người vợ đã mất, về đứa con không bao giờ lớn, về những đêm dài lẻ loi không ai bên cạnh, lại làm Loan không thể nào quên.

 

Trước khi rời đi, ông cụ nhìn Loan, đôi mắt ông như muốn nói điều gì đó. “Cảm ơn cháu, thật sự cảm ơn. Dù tôi đã mất mọi thứ, nhưng cháu đã cho tôi lại cảm giác mình còn quan trọng.”

Loan nhìn ông và mỉm cười, dù trong lòng đang tràn đầy cảm xúc. “Ông đừng lo, mọi người đều quan trọng.”

Khi bước ra khỏi bệnh viện, Loan không thể quên đi được câu chuyện của ông. Dù thế giới này có thể đầy những điều không công bằng, nhưng cô biết rằng trong những khoảnh khắc nhỏ, những hành động nhỏ, chúng ta có thể mang đến sự thay đổi lớn. Cô không cần biết ông có bao nhiêu tiền, hay ông còn ai ngoài bản thân, điều quan trọng là cô đã làm một điều gì đó có ý nghĩa trong cuộc đời ông.

Có những lúc, cuộc đời chỉ cần một hành động tử tế, một chút sự quan tâm, để làm sáng lên những mảng tối. Đừng bao giờ quên rằng chúng ta đều có thể trở thành người thay đổi cuộc sống của ai đó, dù chỉ trong một khoảnh khắc.

 

Tú Uyên biên tập

Đánh giá của bạn
1+
2+
3+
4+
5+
6+
7+
8+
9+
10+

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận cho bài viết

Có thể bạn quan tâm

Yêu Anh, Yêu Đến Đau Lòng
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN NGẮN
1101 07:40, 14/09/2021
1 0 5,885 10.0
Tôi đọc cho anh nghe câu hỏi đó và nói rằng:

– Em rất yêu anh nhưng nếu phải cho anh một quả thận thì đau lắm, em không làm được đâu. Đến tiêm em còn sợ ấy.

Anh cười bảo:

– Vậy em nhẫn tâm nhìn anh chết đau đớn sao?

– Em sẽ để anh chết trước rồi chết theo anh – tôi cười đùa.

Anh ôm tôi vào lòng ...
Tô Mì Bò
1100 20:43, 13/09/2021
2 0 6,285 10.0
Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt, một người cha và một người con. Nói đặc biệt là bởi vì người cha bị mù. Người con trai đi bên cạnh cẩn mẫn dìu người cha. Cậu con trai trạc mười tám mười chín tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ nghèo túng, ...
Cơn say 1 đời
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN NGẮN
1089 18:24, 12/09/2021
2 0 6,261 9.0
Cơn say một đời


Hai mươi mốt tuổi, hắn sắp làm cha.

Nhưng hắn vẫn đang đi học, còn chẳng kiếm nổi một đồng nuôi thân. Rồi sự nghiệp, có thể phải đi lính. Gia đình hắn không chấp nhận chuyện này, họ "gia giáo" và "không muốn bị làm mất mặt". Hắn thương cô, nhưng cũng thương gia đình. Hắn làm sao lo nổi ...
CUỘC ĐIỆN THOẠI GỌI NHẦM SỐ
1082 20:01, 10/09/2021
0 0 5,856 10.0
Một ngày nọ, đang trên đường đi làm về nhà, chuông điện thoại reo lên, anh vừa nhấc máy thì nghe giọng của một cô bé non nớt từ đầu dây bên kia vang lên:

- Ba ơi! Ba nhanh về nhà nhé, con rất nhớ ba!

Anh biết là ai đó đã gọi nhầm số, vì anh không có con gái mà chỉ có một cậu con trai mới vừa 6 tuổi.

Chuyện ...
CHUYẾN DU LỊCH CUỐI CÙNG …
1081 18:50, 10/09/2021
0 0 5,772 0.0
Con tàu du lịch gặρ пα̣п ngoài khơi, một cặρ vợ chồng khó khăn lắm mới đến được thuγền cứu hộ. Nhưng thật không maγ, chiếc thuγền nhỏ chỉ còn duγ nhất 1 chỗ.

Người chồng tần ngần một chút rồi… nhảγ lên thuγền cứu hộ, để chị vợ ở lại một mình trên con tàu dần chìm xuống đáγ đại dương. ...
GIỚI THIỆU CÁC TRÀ QUÁN
Giúp Uống Trà Thôi tốt hơn mỗi ngày
×
Uống Trà Thôi
Chỉ 30s tải app cực nhẹ và trải nghiệm!