/Uống trà thôi
Tải ứng dụng
Trang chủ / Chia sẻ

Khoảnh khắc cuộc đời

3847 08:56, 04/09/2025
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN NGẮN

( từ)

Khoảnh khắc cuộc đời

Khoảnh khắc đủ để thay đổi cả một cuộc đời tưởng chừng lớn, nhưng có vẻ chỉ cần một bàn tay đưa ra, một ánh mắt dịu dàng, hay chỉ đơn giản là không quay lưng.

  •  

Mưa lất phất rơi trên con phố, như những giọt nước mắt lặng lẽ của một ngày buồn. Loan vội vã đi giữa dòng người, không kịp để ý đến những gì xung quanh. Trong đầu cô chỉ có công việc, những vấn đề cuộc sống, và cả những đêm dài trằn trọc không ngủ. Nhưng rồi một tiếng “cạch!” phá vỡ sự yên tĩnh. Cô quay lại và nhìn thấy ông cụ ngã xuống ngay trước mặt.

 

Một cảm giác lo lắng dâng lên, nhưng cô không kịp suy nghĩ gì nhiều. Phản xạ đầu tiên của cô là lấy điện thoại, quay lại cảnh ông cụ ngã xuống. Đây là cách mà mọi người thường làm trong xã hội này, một video làm bằng chứng. Cô không nghĩ nhiều về nó, chỉ là một sự việc bất ngờ cần phải ghi lại.

Nhưng khi nhìn xuống, cô không thể thờ ơ. Vết thương trên đầu ông cụ chảy máu quá nhiều. Máu đỏ tươi nhuộm cả vỉa hè. Ông cụ cố gắng đứng dậy, nhưng không thể. Ánh mắt ông mờ đi, miệng lẩm bẩm điều gì đó mà cô không nghe rõ. Cô thấy trái tim mình thắt lại. “Ông ơi, ông sao rồi? Cháu giúp ông nhé,” cô nói, nhưng trong lòng lại lo lắng không biết phải làm gì tiếp theo.

Ông cụ nhìn cô, đôi mắt như không còn chút sức lực. “Cháu đừng lo… tôi không sao… tôi… không có tiền để đi bệnh viện… thôi cháu đi đi…”

Khoảnh khoắc cuộc đời một người.

Khoảnh khoắc cuộc đời một người.

Loan đột ngột cứng người. Lời nói của ông như một sự chấp nhận im lặng trước sự vô vọng. Cô nhìn vào đôi tay gầy guộc của ông, những vết sẹo và nếp nhăn như kể lại một cuộc đời đầy khó khăn. Cô không thể bỏ đi. Không phải lúc này, không phải khi ông cụ đang ở đây, ngay trước mắt cô.

“Ông ơi, cháu sẽ đưa ông đi bệnh viện,” Loan nói, giọng cô kiên quyết nhưng đầy lo âu. “Ông không cần phải lo về tiền bạc, cháu sẽ lo cho ông.”

 

Ông cụ nhìn cô, ánh mắt đầy hoài nghi, nhưng cuối cùng ông chỉ gật đầu yếu ớt. “Cảm ơn cháu…”

Khi cô giúp ông lên xe máy, bàn tay ông lạ lẫm nắm lấy tay cô, một cách yếu ớt nhưng cũng như tìm kiếm sự an ủi trong đó. Cô thấy được sự cô đơn trong ánh mắt ấy. Đôi tay run rẩy, đôi mắt mệt mỏi, và một nỗi buồn không thể nói thành lời.

Khi đi được một quãng đường, ông cụ bất ngờ dừng lại và bảo cô dừng xe. Loan nhìn ông ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Cháu đừng đi nữa, đừng đưa tôi đến bệnh viện.”

“Ông sao vậy?” Loan hỏi, giọng cô lo lắng. “Chúng ta sắp đến rồi mà.”

Ông cụ cười yếu ớt, nhưng không phải vì vui. “Cháu không biết đâu, tôi không còn gì, tất cả những gì tôi có là chút tiền ấy, tôi không muốn để cháu phải lo lắng nữa.”

 

Bỗng dưng, Loan cảm thấy có gì đó không ổn. Cô nhìn xuống tay ông cụ. Chiếc ví nhỏ mà ông vẫn nắm chặt trong tay, nó không chỉ là ví tiền. Khi ông cụ lén lút cầm lấy nó, cô mới nhận ra là trong chiếc ví ấy có những bức ảnh cũ. Một bức ảnh của một người phụ nữ, khuôn mặt xinh đẹp với mái tóc dài, và một đứa trẻ ngồi trên tay bà. Cô gái nhận ra ngay, đó là một bức ảnh gia đình của ông.

Cô hỏi: “Ông, ông có gia đình không?”

Ông cụ ngập ngừng, rồi cuối cùng thở dài: “Là vợ tôi và con tôi, tôi đã mất họ bao năm rồi, từ khi họ qua đời trong một tai nạn, tôi chỉ còn lại mình thôi.”

Trái tim Loan như vỡ ra. Một người đàn ông đã sống cả đời cô đơn, mang theo nỗi đau mất mát, nhưng vẫn luôn cố giấu nó. Cô không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ quay đầu xe, đưa ông trở lại bệnh viện. Nhưng không phải chỉ để điều trị vết thương.

Khi cô đưa ông vào phòng cấp cứu, bác sĩ thông báo rằng vết thương của ông chỉ là nhẹ, chỉ cần khâu vài mũi là xong. Nhưng câu chuyện của ông, câu chuyện về người vợ đã mất, về đứa con không bao giờ lớn, về những đêm dài lẻ loi không ai bên cạnh, lại làm Loan không thể nào quên.

 

Trước khi rời đi, ông cụ nhìn Loan, đôi mắt ông như muốn nói điều gì đó. “Cảm ơn cháu, thật sự cảm ơn. Dù tôi đã mất mọi thứ, nhưng cháu đã cho tôi lại cảm giác mình còn quan trọng.”

Loan nhìn ông và mỉm cười, dù trong lòng đang tràn đầy cảm xúc. “Ông đừng lo, mọi người đều quan trọng.”

Khi bước ra khỏi bệnh viện, Loan không thể quên đi được câu chuyện của ông. Dù thế giới này có thể đầy những điều không công bằng, nhưng cô biết rằng trong những khoảnh khắc nhỏ, những hành động nhỏ, chúng ta có thể mang đến sự thay đổi lớn. Cô không cần biết ông có bao nhiêu tiền, hay ông còn ai ngoài bản thân, điều quan trọng là cô đã làm một điều gì đó có ý nghĩa trong cuộc đời ông.

Có những lúc, cuộc đời chỉ cần một hành động tử tế, một chút sự quan tâm, để làm sáng lên những mảng tối. Đừng bao giờ quên rằng chúng ta đều có thể trở thành người thay đổi cuộc sống của ai đó, dù chỉ trong một khoảnh khắc.

 

Tú Uyên biên tập

Đánh giá của bạn
1+
2+
3+
4+
5+
6+
7+
8+
9+
10+

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận cho bài viết

Có thể bạn quan tâm

HỌC LÀM NGƯỜI BÌNH THƯỜNG
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
1700 13:59, 31/03/2022
0 1 27,393 6.0
HỌC LÀM NGƯỜI BÌNH THƯỜNG
( Câu chuyện ý nghĩa nhân văn sâu sắc )

Tôi nhớ, lúc nhỏ, nhà tôi nghèo, mẹ bận ɾộn làm nhiều việc kiếm tiền nuôi bầy con 8 đứα… Mẹ không có thời giαn cho ɾiêng mình. Thế nhưng, tôi vẫn được mẹ dạy dỗ ɾất cẩn thận từ cách đi đứng cho đến ăn mặc, nói chuyện, cư xử.

Mẹ ...
Chia 2 quả Lê cho 900 người
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
1695 13:28, 30/03/2022
1 0 24,964 8.0
CÓ 2 QUẢ LÊ BỊ BẮT CHIA CHO 900 NGƯỜI, TRƯỢNG TỘC XỬ TRÍ XUẤT SẮC KHIẾN HOÀNG ĐẾ BÁI PHỤC

Vua Đường Cao Tông nghe nói có gia tộc họ Trương kia 900 người sống quây quần với nhau mà vẫn hòa thuận nên đã thỉnh vị trưởng lão đến hỏi bí kíp.

Tự cổ chí kim, việc đưa ra những đề bài khó thử thách người ...
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
1688 06:05, 29/03/2022
0 1 25,854 3.0
"BỐ CHO CON CÁI GÌ?"

"Con không đi cái xe đấy đâu, xấu hổ lắm, bạn bè con toàn đi xe ga, mẹ mua xe ga con mới đi….”

Câu chuyện của hai mẹ con cự nự nhau sau lưng trong quán cafe trưa nay làm tôi bất giác có một chút buồn, nhưng rồi lại chợt cảm thấy ấm lên một niềm vui khi nghĩ về một câu chuyện tương tự của ...
Người thầy trong rừng cọp Finnom
1675 10:18, 25/03/2022
1 2 6,118 0.0
Một hôm, anh Hai Trung đi qua rừng cọp Finnom Đà Lạt, bỗng thấy một đám trai trẻ gần chục đứa đang vây đánh một ông lão say rượu để cướp bộ da cọp của ông mang bên mình. Ông lão trạc tuổi 66, người quắc thước, râu tóc bạc phơ, tay chân múa may quờ quạng. Có điều lạ, cả đám trai trẻ hung hãn đã không ...
Đắc nhân tâm: ‘Cha đã quên’ nhắc những điều nên nhớ
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN NGẮN
1660 09:26, 23/03/2022
1 0 7,706 8.0
Cha mẹ thường có xu hướng trách mắng con cái. Tuy nhiên, trước khi bạn la mắng con mình lần sau, xin hãy đọc bài “Cha đã quên”. Bài viết này xuất hiện lần đầu trên tờ báo People’s Home Journal.

“Cha đã quên” là một sáng tác ngắn viết ra trong giây phút cảm xúc chân thành, tác động mạnh mẽ vào nhiều độc ...
GIỚI THIỆU CÁC TRÀ QUÁN
GIỚI THIỆU SÁCH HAY
×
Uống Trà Thôi
Chỉ 30s tải app cực nhẹ và trải nghiệm!