/Uống trà thôi
Tải ứng dụng
Trang chủ / Chia sẻ

THẦN CHẾT

3868 06:33, 28/09/2025
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN NGẮN

( từ)

THẦN CHẾT

 

— Ông có phải là thợ rèn không?

Một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng, làm cho thợ rèn giật mình. Ông cũng không nghe thấy có người mở cửa và đi vào trong.

— Bà đã bao giờ thử gõ cửa chưa? – ông trả lời thô, vừa trách mình vừa trách người khách quá nhanh nhẹn.
— Gõ cửa à? … Chưa thử, - giọng nói đáp lại.

Thợ rèn lấy khăn trên bàn, lau tay và từ từ quay lại, lúc đó đang nghĩ trong đầu sẽ trách mắng khách lạ như thế nào. Nhưng rồi mọi lời nói còn nguyên trong đầu vì trước mặt không phải là một vị khách bình thường.

— Ông có thể uốn lại cái lưỡi hái của tôi không? – giọng nói nữ khàn hỏi.
— Vậy là hết? Kết thúc? – thợ rèn thở dài và vứt khăn lau tay đi.
— Chưa hết, nhưng tệ hơn trước rất nhiều - Thần Chết đáp.
— Hợp lý - Thợ rèn đồng ý - không thể tranh cãi được. Giờ tôi phải làm gì?
— Uốn lại cái lưỡi hái - Thần Chết kiên trì nhắc lại.
— Và sau đó?
— Sau đó mài lại nếu được.

Thợ rèn nhìn chiếc lưỡi hái. Đúng vậy, trên lưỡi có mấy vết sứt mẻ, và hình dạng cũng như sóng rồi.

— Tôi hiểu rồi - ông gật đầu - còn tôi phải làm gì? Cầu nguyện hay đóng gói đồ đạc? Lần đầu, nên còn bỡ ngỡ…
—  À… Ý ông là vậy - Thần Chết lắc đầu và mỉm cười - tôi đến đây không phải vì ông. Tôi chỉ cần sửa lại cái lưỡi hái. Ông làm được không?
— Vậy là tôi chưa chết? – thợ rèn hỏi, tay thì tự sờ lại người.
— Ông biết rõ hơn. Ông cảm thấy thế nào?
— Có lẽ là bình thường.
— Có buồn nôn, chóng mặt, đau đầu không?
— Không - thợ rèn không tự tin trả lời, đồng thơi lắng nghe cơ thể mình.
— Vậy thì ông không có gì phải lo - Thần Chết trả lời và đưa liềm cho ông.

Thợ rèn cầm nó bằng tay cứng đơ và bắt đầu xem kĩ hơn. Công việc này chỉ cần nửa tiếng, nhưng vì biết ai sẽ đứng sau lưng chờ, nên có lẽ phải mất ít nhất vài tiếng.
Thợ rèn từ từ bước đến cái đe và cầm lấy cây búa.

—  Bà có thể ngồi xuống. Chẳng nhẽ cứ đứng mãi?! – thợ rèn đề nghị với giọng dễ chịu và mến khách.

Thần Chết gật đầu và ngồi lên ghế, dựa lưng vào tường.
Công việc đã gần xong rồi. Ông uốn cho lưỡi thẳng rồi, cầm đá mài và nhìn vị khách.

—  Xin lỗi vì sự thẳng thắn, tôi không thể tin là tay tôi cầm thứ đã cướp đi không biết bao nhiêu sinh mạng! Không có vũ khí nào trên thế giới có thể so sánh với nó. Thực sự không thể tin nổi.

Thần Chết đang ngồi thoải mãi và nhìn nội thất trong xưởng bỗng dưng căng thẳng hơn. Đầu của vị khách từ từ quay về phía thợ rèn.

— Ông vừa nói gì? – vị khách hỏi nhỏ.
— Tôi nói là không tin là đang cầm vũ khí mà…
— Vũ khí? Ông nói vũ khí?
— Có lẽ tôi nói hơi quá, nhưng…

Thợ rèn chưa kịp nói xong. Thần Chết ngay lập tức đứng dậy và đã đứng trước mặt thợ rèn rồi.

— Ông nghĩ tôi đã giết bao nhiêu người? – khách hỏi.
— Tôi… Tôi không biết, - thợ rèn cố gắng trả lời và nhìn xuống.
— Trả lời đi! - Thần Chết cầm vào cằm ông và bắt nhìn thẳng - bao nhiêu?
— Tôi không biết…
— Bao nhiêu? – vị khách hét vào mặt thợ rèn.
— Làm sao tôi biết được? – thợ rèn cố gắng nhìn đi chỗ khác.

Thần Chết thả ông và im lặng vài giây. Sau đó quay lại chỗ ngồi và thở dài.

—  Vậy là ông không biết bao nhiêu? Tôi sẽ nói cho ông là tôi chưa bao giờ, nghe rõ không? Tôi chưa từng giết ai. Ông nghĩ sao?
— Nhưng… Là sao?…
— Tôi chưa từng giết người. Tôi đâu cần làm điều đó, con người tự làm việc đó rất tốt mà? 
Con người tự giết lẫn nhau. Con người! Con người có thể giết vì những tờ giấy, vì phẫn nộ và căm thù, thậm chí con người có thể giết chỉ để giải trí. 
Còn khi con người thấy chưa đủ, họ bắt đầu chiến tranh và giết nhau hàng trăm, hàng nghìn. Con người thích. Con người phụ thuộc vào máu của người khác.
Và ông biết điều gì tệ nhất không? 
Con người không thể tự thừa nhận điều đó! 
Các người thà đổ hết lỗi cho tôi, - vị khách im lặng một lúc -  ông có biết trước đây trông tôi thế nào không? 
Tôi là một cô gái xinh đẹp, tôi đón tiếp các linh hồn với hoa và dẫn họ đến nơi họ thuộc về. Tôi mỉm cười với họ và giúp họ quên đi những gì đã xảy ra với họ. Đã lâu lắm rồi… Hãy nhìn tôi bây giờ!

Vị khách hét lên, đứng dậy và bỏ mũ trùm ra.

Trước mặt thợ rèn là một bà già mặt mũi nhăn nheo. Những sợi tóc bạc, môi khô, răng lệch. Nhưng đáng sợ nhất là đôi mắt. Đôi mắt vô hồn nhìn thợ rèn.

— Hãy nhìn xem tôi đã thay đổi thế nào! Ông biết vì sao không? – bà bước về phía thợ rèn.
— Không - ông lắc đầu.
— Tất nhiên là không biết rồi - bà nhếch mép - các người đã biến tôi thành như vậy!
Tôi đã chứng kiến người mẹ giết con, anh em giết nhau, tôi chứng kiến một người có thể giết 100, 200, 300 người khác chỉ trong một ngày!.. 
Tôi đã khóc khi nhìn thấy, tôi la hét vì không hiểu, vì bất lực, vì sợ hãi…

Đôi mắt của Thần Chết bắt đầu lấp lánh.

—  Tôi đã thay chiếc váy xinh đẹp sang bộ đen tối này, để không rõ vết máu của những người mà tôi tiễn.
Tôi trùm mũ để họ không nhìn thấy tôi khóc. 
Tôi không tặng hoa cho họ nữa. Con người đã biến tôi thành quái vật. Xong lại đổ hết lỗi cho tôi. Tất nhiên rồi, vì như thế là đơn giản nhất… - bà nhìn chằm chằm ông thợ rèn, - tôi chỉ tiễn, chỉ lối, tôi không giết người… 
Hãy trả lại liềm của tôi, kẻ ngốc!

Thần Chết giật chiếc liềm, quay đi và bước về phía cửa.

— Tôi có thể hỏi thêm một câu không? – tiếng nói từ sau lưng.
— Ông muốn hỏi là vậy thì vì sao tôi luôn mang chiếc lưỡi hái này đúng không? – vị khách dừng lại trước cửa nhưng không ngoảnh mặt lại.
— Đúng vậy.
— Trên con đường đến thiên đàng… đã từ lâu cỏ mọc um tùm...

Sưu tầm: cuối tuần đọc vui!

Đánh giá của bạn
1+
2+
3+
4+
5+
6+
7+
8+
9+
10+

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận cho bài viết

Có thể bạn quan tâm

Những thằng già nhớ mẹ!
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN NGẮN
2065 13:23, 17/08/2022
1 0 6,136 0.0
Những thằng già nhớ mẹ, câu chuγện ý nghĩα chân thực , đời thường và chúng tα thấγ mình trong câu chuγện.

Mười năm trước, ông Tổng giάm đốc công tγ tôi mất mẹ. Lúc đương quγền, ông đem mẹ vào Sài Gòn ở với ông. Khi ông về hưu, Ьà đòi về quê ở vùng ngoại ô Hà Nội và mất ở đó. Tôi đến thăm ...
Bệnh thời hiện đại chăng?!
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
2027 18:51, 06/08/2022
2 1 26,192 0.0
Hôm rồi mình chở con gái đi học. Khi con gái đã vào trường và vào lớp rồi mình mới yên tâm ra lấy xe về. Vừa chạy xe ra đến cổng trường, vô tình mình thấy một bé gái tầm tuổi con gái mình, cháu cứ thầm thà thầm thụt nữa muốn vào trường nữa không muốn bước vào. Thấy lạ mình tấp xe vào lề đến hỏi ...
TÁI HỢP TÌNH ĐẦU SAU 2/3 THẾ KỶ
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
2023 09:20, 05/08/2022
2 0 30,370 9.5
Khi nhận được tin bà vẫn còn trên đời, người đàn ông 91 tuổi nói với con trai 63 tuổi: Hãy đưa ta đi gặp bà ấy để ta nói với bà là ta không phản bội bà, bỏ rơi bà... 70 năm qua ta vẫn nhớ bà vẫn giữ những tấm ảnh của bà ở bên ta.

TÁI HỢP TÌNH ĐẦU SAU 2/3 THẾ KỶ

Năm 1953, trước khi Chiến tranh Triều ...
Mẹ tự hào vì con là một người bình thường
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
2018 10:31, 02/08/2022
0 0 27,791 0.0
Mẹ tự hào vì con là một người bình thường.

Mấγ hôm naγ, lúc tôi đang rửa bát, cứ thấγ thằng lớn mon men đứng cạnh, nhìn mẹ, ra chiều bối rối. Có hôm nó hỏi: Mẹ có việc gì cho con làm không. Tôi bảo nó đi lau nhà, thế là nó ngoan ngoãn chạγ đi ngaγ. Mấγ hôm liền như vậγ. Tôi không hiểu vì lí do gì mà ...
Cuối đường hạnh phúc
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN NGẮN
2007 16:41, 29/07/2022
0 0 8,557 0.0
Cuối đường hạnh phúc
Truyện ngắn Ngô Nguyên

Chị dắt chiếc xe đạp đi một quãng đường cũng khá xa. Qua hai ngã tư có tới ba chỗ sửa xe nhưng chị không dừng lại. Mồ hôi lấm tấm trên trán, hai gò má chị đỏ lừng, lưng áo bà ba ướt loang lổ. Cuối cùng, chị đã tới dưới bóng cây bàng, nơi có người thương ...
GIỚI THIỆU CÁC TRÀ QUÁN
Giúp Uống Trà Thôi tốt hơn mỗi ngày
×
Uống Trà Thôi
Chỉ 30s tải app cực nhẹ và trải nghiệm!