/Uống trà thôi
Tải ứng dụng
Trang chủ / Chia sẻ

KHÔNG OÁN, KHÔNG CẦU, KHÔNG DAY DƯA

3873 10:24, 08/10/2025
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM

( từ)

KHÔNG OÁN, KHÔNG CẦU, KHÔNG DAY DƯA

Có những điều không cần biện minh, cũng không cần nhắc lại. Giữ cho lòng thanh tịnh, không phải là vì cao ngạo, mà là để tâm tránh bị ô nhiễm bởi những điều chẳng xứng gọi là thiện niệm. Tâm, vốn như hồ nước tĩnh. Một hòn đá ném xuống, không phân lớn nhỏ, cũng khuấy đục đáy sâu. Kẻ ghét mình, vốn chẳng liên quan gì đến Đạo mình đi, lòng mình giữ, lẽ mình tin. Chấp làm gì.


Người không ưa ta, ta không vướng

Kẻ phàm tục thường hay xét đoán. Họ không nhìn bằng tâm, mà bằng lớp lăng kính vấy đục bởi ganh tị, thành kiến, hoặc những trải nghiệm riêng họ.

Có người chưa hề nói với ta một câu, đã thầm phán xét ta như thể cả đời ta là do họ nắm chắc trong tay. Có người chưa từng cùng ta trải qua gian khó, đã vội đóng khung nhân cách. Làm sao ta có thể lấy ánh mắt lầm lạc của họ, mà đo lường giá trị của ta?

Thế nên, càng không được thích, lại càng nên giữ khoảng cách. Không phải vì sợ tổn thương, mà vì không muốn sa vào phân tranh vô nghĩa.

Tâm nếu còn muốn chứng minh, tức là còn chấp niệm. Lòng nếu còn muốn được hiểu, tức là chưa an nhiên.

Người không hiểu mình, chưa chắc là vì mình sai, và mình cũng chẳng cần đúng sai làm gì, họ chỉ đang nói điều họ muốn thấy, không phải sự thật khách quan. Mà sự thật, vốn không cần biện hộ, thời gian và tấm lòng tự nó sẽ làm sáng tỏ tất cả.

Kẻ quân tử, đi giữa chốn bụi hồng mà không lấm bùn. Không phải vì đất không dơ, mà vì lòng chẳng muốn cúi xuống vơ vét nó.


Họ biết lui khi cần, nhường khi nên, nhẫn khi phải, và im lặng khi lời nói trở nên dư thừa. Không nhắc đến ai, không nói xấu ai, không đem tâm mình đi rắc gieo hiềm khích. Không phải vì nhu nhược, mà vì hiểu rõ: mỗi lần mở miệng tổn người, chính là một lần bào mòn phẩm hạnh của bản thân.

Kẻ càng tu dưỡng, lại càng ít kể lể. Họ không rêu rao ai đã thương tổn mình, vì không muốn oán khí tiếp tục lưu chuyển. Họ càng không than vãn, vì biết mỗi tiếng than là một lần gieo khổ cho tâm thức. Im lặng của người có Đạo không phải là trốn tránh, mà là dừng lại để soi vào nội tâm, xem bản thân còn gì chưa tịnh, chưa buông.

Tâm không dính mắc, thì chuyện thị phi trần thế chẳng thể len vào. Lời người qua, tai nghe nhưng không chứa. Lòng như gương sáng, phản chiếu mà không giữ lại. Đó là cảnh giới của người biết chọn lọc những gì nên đi vào trong tâm và những gì nên rời đi trong yên lặng.

Có người hỏi: “Làm sao để không giận khi bị xem thường?”
Câu trả lời là: “Không đặt mình dưới ánh nhìn của họ.”

Khi ta thấy giá trị của mình không nằm trong đánh giá của người khác, thì sự khinh thường kia chẳng còn lực tác động. Người ta có thể phủ nhận, xuyên tạc, bài bác, thậm chí vu oan, nhưng họ không thể chạm đến cốt lõi nội tâm của một người đã định vị được bản thân mình.

Kẻ thích chứng minh, mãi mãi sống trong sự dao động. Kẻ ưa được hiểu, mãi mãi mang theo mối hoài nghi. Còn người đã hiểu rõ mình, thì không cần khẳng định, cũng chẳng cầu minh oan. Họ lặng lẽ làm điều đúng, đi đường ngay.

Không phải ai không thích ta đều là người xấu, và ta cũng không cần phải ghét họ để gọi là công bằng. Đôi khi, sự khác biệt tâm tính, hoàn cảnh, hoặc nhân duyên đời trước đã khiến cho hai dòng khí không thể hòa hợp. Chuyện ấy, nên xem như một phần trong cõi nhân sinh vô thường, không oán, không trách, không dây dưa.
 

Chẳng cần biện hộ, chẳng cần giải thích, chẳng cần hồi đáp những lời gièm pha. Hãy để lòng thanh như mặt hồ sau gió. Gió có thổi bao lâu, rồi cũng sẽ ngừng, nước sẽ phẳng lại. Kẻ gây động, tất phải tự hứng lấy dư âm. Còn ta, chỉ giữ sự lặng im, như người đi trong đêm tối nhưng lòng lại sáng như trăng rằm.

Hãy để người ghét ta được yên ổn với cảm xúc của họ. Ta không cần len vào trái tim họ, cũng chẳng mong họ sẽ hiểu. Cái cần hiểu, là chính ta có giữ được khí tiết, phẩm hạnh và lòng từ giữa ngang trái đó không.

Không hằn học, không cay đắng. Chỉ lặng lẽ rút về, như cánh chim không để lại dấu vết giữa bầu trời xanh.

 

Nguyên Tác An Hậu

0 0 1,650 0.0
Đánh giá của bạn
1+
2+
3+
4+
5+
6+
7+
8+
9+
10+

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận cho bài viết

Có thể bạn quan tâm

Giúp người là đức, chịu thiệt là phúc, im lặng là vàng, nhẫn nại là bạc
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
3343 08:00, 19/06/2024
1 0 16,521 0.0
Đường đời muôn nẻo, ít nhiều đều có chông gai. Cuộc sống muôn vị, cay đắng ngọt bùi, không có nỗi buồn thì chẳng có niềm vui. Vậy nên sống ở đời, có những lúc lực bất tòng tâm thì hãy tùy kỳ tự nhiên, ấy cũng là thuận với đạo làm người.Có những người không thể cưỡng cầu thì cười nhẹ bỏ qua, ...
Đời người có 8 cái ân, đến chết ta cũng không được quên, càng biết tri ân sẽ càng gặp may.
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
3342 13:03, 18/06/2024
2 0 16,547 0.0
Ngay trong những mối quan hệ thân tình, không ít người cho rằng việc đã là thân nhau nên không cần phải quá quan trọng việc thể hiện lòng biết ơn. Đa số chúng ta đều ngại nói lời biết ơn đến những người thương yêu bên cạnh vì cho rằng những gì họ làm cho mình đó là điều đương nhiên và cuộc sống đủ bận ...
BUÔNG BỎ LÀ CẢNH GIỚI CỦA BẬC TRÍ GIẢ, BUÔNG THẢ LÀ SAI LẦM CỦA KẺ VÔ MINH
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
3338 13:34, 14/06/2024
1 0 18,312 0.0
Cùng là “buông”, nhưng “buông bỏ” không phải là buông tha, bỏ cuộc, càng không phải là “buông thả”. Buông bỏ là cảnh giới của bậc trí giả, là con đường để một người trưởng thành, cũng là cách đối diện với nhân sinh. Buông tha bỏ buộc lại là tìm nơi lẩn trốn, không dám đối mặt. Còn buông thả là ...
Bài học cuộc sống từ người thαnh niên chọn bát
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
3334 13:00, 11/06/2024
1 0 16,524 10.0
Có một người thαnh niên tɾẻ tuổi đi đến một cửα hàng bát đĩα để muα bát. Anh tα vừα đến cửα hàng liền thuận tαy cầm một chiếc bát lên ngắm nghíα. Sαu đó, αnh tα cầm chiếc bát đó tɾong tαy và Ьắt đầu dùng chiếc bát đó chạm nhẹ vào những chiếc bát khác để thử. Lần nào chạm cũng đều nghe ...
 LÒNG NGƯỜI – HAI MẶT
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
3331 08:04, 09/06/2024
2 0 16,423 9.0
Ngày xưa, ở một ngôi làng nọ…Dưới cái nắng cháy da, một gã ăn mày rách rưới, nằm bất động trên đường. Bỗng một dòng nước mát lạnh, rưới chầm chậm vào đôi môi nứt nẻ của gã. Khi tỉnh lại, gã cảm động, bởi trước mặt là bà lão ân nhân với nụ cười hiền hậu. Từ đó, ngày hai buổi trước ...
GIỚI THIỆU CÁC TRÀ QUÁN
Giúp Uống Trà Thôi tốt hơn mỗi ngày
×
Uống Trà Thôi
Chỉ 30s tải app cực nhẹ và trải nghiệm!