
Một trong những khó khăn lớn nhất của đời người là dám bỏ đi những thứ làm mình mệt mỏi để sống hạnh phúc.
Có đôi chân rất mệt, nhưng không dám dừng lại, vì sợ không theo kịp đám đông. Có kẻ sợ bỏ lỡ những thứ hạnh phúc của đám đông, ồn ào vội vã chóng phai, nên đã nhiều lần đánh mất hạnh phúc thực sự.
Có đôi tay rất mỏi, vì cả nửa đời phải nắm giữ, nhưng không dám mở tay ra đặt xuống, vì sợ trong tay mình không còn gì. Có kẻ chỉ vì sợ mất một vài thứ bé nhỏ, không dám mở tay ra, nên không có cơ hội được chạm tay vào mọi thứ.
Có người ngồi mãi trong căn phòng cũ, âm u; cánh cửa luôn khép, và chiếc then cài được làm bằng thói quen và lời hứa cũ. Mỗi lần muốn mở cửa, kẻ ấy lại lưỡng lự, sợ gió len vào làm rơi một vài kỷ niệm, sợ ánh sáng bước vào làm phai mờ một vài thứ của ngày xưa. Vì sợ mất mát, họ ở mãi trong căn phòng tối. Có kẻ mãi nhốt mình trong kỉ niệm cũ, rồi bỏ lỡ những ngày vui.
Có nỗi buồn như viên sỏi nhỏ nằm trong túi, mang lâu ngày thành quen, quen đến mức không nhận ra đang mang nó. Đôi lúc cũng thấy khó chịu, nhưng không dám bỏ đi vì nghĩ nó là bằng chứng cho một tình cảm từng có, một ký ức từng sống, nên luôn mang bên mình mỗi ngày, đi khắp nơi. Có kẻ mang theo mãi bên mình một vài nỗi buồn, rồi đánh mất những tháng ngày nhẹ tênh.
Buông bỏ, nói thì rất đơn giản, nhưng khi làm lại rất khó và rất lâu — khó như tháo rời một nút thắt đã bện vào ruột gan; lâu như mở cho hết một cuộn niềm tin và thói quen đã quấn chặt quanh trái tim trăm nghìn vòng.
Có lẽ, buông bỏ không phải là dũng khí của kẻ đứng trước một trận chiến, mà là dũng khí của kẻ dám quay lưng bước đi, chấp nhận mất một phần ký ức, mất những thứ đã rất thân quen. Nhưng đó không phải là phản bội ký ức, mà là trân trọng hiện tại và tương lai.
Người muốn mang theo thứ gì trên chuyến đi còn lại của mình?
Người ngủ an.
Vô Thường
Núi.27.10.2025
Om Mani Padme Hum






