/Uống trà thôi
Tải ứng dụng
Trang chủ / Chia sẻ

dịch vụ xe cấp cứu đô thị hiện đại đầu tiên trên thế giới

3918 05:34, 06/12/2025
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM

( từ)

dịch vụ xe cấp cứu đô thị hiện đại đầu tiên trên thế giới

Không ai ở New York từng quên buổi chiều hôm đó, năm 1869. Một người phụ nữ chạy băng qua Đại lộ số Năm, váy được vén cao, một chiếc túi da ôm sát vào ngực. Tên bà là Marie Zakrzewska, 43 tuổi, và khi đám đông né sang hai bên để nhường đường, ai cũng nghĩ chung một điều: “Một người phụ nữ thì có thể làm gì ở đây?”

Dưới đất, một người đàn ông nằm bất động. Một chiếc xe ngựa vừa cán qua người ông. Mọi người nhìn. Bình luận. Chỉ trỏ. Nhưng chẳng ai biết phải làm gì. Cho đến khi Marie quỳ xuống.

“Tránh ra,” bà nói, không cần cao giọng.
“Bà điên à?” một viên cảnh sát quát lên. “Bà không có lý do gì để can thiệp.”
“Nếu tôi không can thiệp, ông ấy sẽ chết,” Marie đáp lại, ánh mắt không hề chớp.

Trong khi những người khác còn chần chừ, bà hành động. Bà bắt mạch. Mở áo ông ta. Kiểm tra hơi thở. Đưa ra những chỉ dẫn rõ ràng: “Tôi cần một chiếc xe ngựa trống. Và một tấm chăn.”

Vài người lập tức chạy đi lấy những thứ bà yêu cầu. Marie đặt người đàn ông lên với sự cẩn trọng tuyệt đối. “Đừng di chuyển ông ấy như thế,” bà nói, giữ lấy cổ nạn nhân. “Có thể làm tổn thương cột sống.”

Viên cảnh sát nhìn bà, bối rối.
“Bà là ai vậy?”
Marie ngẩng lên.
“Là người đang làm điều lẽ ra ông phải làm.”

Sự việc đó khiến bà không yên. Tối hôm ấy, khi viết trong phòng làm việc nhỏ, bà không thể xóa khỏi tâm trí hình ảnh người đàn ông nằm gục giữa phố. “Thật man rợ,” bà nghĩ. “Một thành phố hàng nghìn dân… mà không ai biết cách giúp.”

Marie không phải người phụ nữ bình thường. Bà là bác sĩ. Một người Đức. Và là một nữ tiên phong đã chiến đấu không biết bao nhiêu trận để được coi trọng. Bà biết rằng ở New York, hầu hết tai nạn đều trở thành bi kịch vì chẳng ai đến kịp… hoặc có tới, nhưng không biết cứu giúp. “Phải làm gì đó.”

Ý nghĩ đó không buông tha bà.

Hai tuần sau, bà tập hợp hai bác sĩ và một y tá trong một căn phòng nhỏ ở East Side.
“Chúng ta cần một đội phản ứng nhanh,” bà nói. “Những người được đào tạo. Phương tiện phù hợp. Đồ dùng cơ bản. Một thứ có thể đến bất kỳ điểm nào trong thành phố trong vài phút.”

Các bác sĩ nhìn nhau.
“Một kiểu… đội y tế lưu động?”
“Đúng vậy.”

Có hoài nghi, chê bai, tiếng cười.
“Marie, làm gì có tiền mà duy trì chuyện đó.”
“Marie, thành phố sẽ chẳng bao giờ cho phép đâu.”
“Marie, ai sẽ tin vào một hệ thống do phụ nữ nghĩ ra chứ.”

Bà đặt cả hai tay lên bàn:
“Vậy nếu thành phố không cho phép, chúng ta sẽ tự bắt đầu. Ai tham gia sẽ làm miễn phí cho đến khi chúng ta chứng minh được nó hiệu quả.”

Im lặng. Và rồi từng người một… cả ba đều nói: “Tôi tham gia.”

Chiếc “xe cấp cứu” đầu tiên thực chất chỉ là một cỗ xe ngựa được gia cố, có một cáng thô sơ và một hộp gỗ chứa băng gạc, cồn, cùng vài kẹp phẫu thuật.

Marie và đội của bà tập luyện ngày này qua ngày khác: cách khiêng người bị thương, cách cầm máu, cách cố định gãy xương, cách xử lý trong hoảng loạn.

Nhưng phần khó nhất không phải việc tập luyện. Mà là phản ứng của người dân.
“Này, lũ điên của bà bác sĩ kìa!” có người la lên.
“Cái gì đấy? Một gánh xiếc à?” người khác chế giễu.

Marie không đáp lại. Bà chờ sự thật lên tiếng.

Và sự thật đã đến.

Cuộc gọi đầu tiên đến vào một ngày thứ Bảy. Một đứa trẻ rơi từ tầng hai xuống. Mọi người la hét ngoài đường.

Chiếc xe của Marie tới trong vài phút. “Tránh ra!” bà hét khi lao xuống xe. “Để tôi xem nó nào!”

Trong khi người mẹ khóc nức nở, Marie kiểm tra cậu bé.
“Nó vẫn thở. Vẫn có mạch. Chúng ta có thể cứu nó.”

Bà cố định cơ thể cậu bé bằng các tấm ván, đưa ra những chỉ dẫn nhanh chóng, rồi chở cậu đến bệnh viện. Cậu bé sống.

Ngày hôm đó, cả thành phố đổi thay.

Điều bắt đầu như “ý tưởng điên rồ không tương lai” trở thành dịch vụ xe cấp cứu đô thị hiện đại đầu tiên trên thế giới. New York áp dụng hệ thống ấy. Rồi Boston. Rồi khắp nước Mỹ.

Marie chưa từng muốn được ghi công. Bà chỉ muốn không ai chết trong sự bất lực của người xung quanh.

Sau này, khi được hỏi vì sao bà kiên trì đến vậy, bà trả lời:
“Vì tôi không chịu nổi cảnh người ta chết giữa vòng vây những kẻ chỉ biết đứng nhìn. Ai cũng có thể cứu một mạng người… nếu có người dám bắt đầu.”

Nguồn: những câu truyện thú vị

0 0 1,279 0.0
Đánh giá của bạn
1+
2+
3+
4+
5+
6+
7+
8+
9+
10+

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận cho bài viết

Có thể bạn quan tâm

Ngẫm
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
760 17:02, 21/07/2021
0 0 28,123 0.0
Ngẫm!

Một năm nọ, mùa hè trở nên vô cùng nóng bức, vì thế một nhóm người rủ nhau ra bờ sông chơi. Một cô gái trong nhóm người vô tình làm rớt chiếc giày xuống sông khi đang nghịch nước.

Đường trên bờ lại chỉ toàn những viên đá sỏi vừa sắc nhọn vừa bị nắng chiếu nóng hổi, bọn họ còn phải đi cả ...
Giúp mẹ việc nhà
757 15:40, 21/07/2021
0 0 29,991 0.0
Một cậu bé hớn hở chạy vào khoe với người cha đang cặm cụi rửa bát ở trong bếp:
- Ba ơi, con vừa mới giúp mẹ lau xong nhà rồi nè
Người cha dừng lại và nghiêm nghị nói,
- Con à, sau này đừng bao giờ giúp mẹ làm việc nhà nữa nhé.
Đứa bé khó hiểu thắc mắc:
- Tại sao lại không được giúp ạ?
Lúc này người ...
Một bài học 5000$
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
755 14:38, 21/07/2021
0 0 31,361 0.0
Một bài học 5.000 USD.
Một hôm tại lớp võ của tôi tập có chuyện không vui xảy ra, đây là lần đầu tiên có cô võ sinh đã bị mất tiền từ phòng chứa đồ dành chung cho tất cả mọi thành viên của võ đường.
Nạn nhân là một huyền đai tên Cheng, nữ sinh viên năm cuối, du học sinh từ Singapore, cuối ngày hôm ấy cô ...
Có 1 câu truyện...
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
754 14:36, 21/07/2021
1 0 28,344 0.0
Có câu chuyện kể lại rằng:
Một chiếc tàu chở hàng đi trên Đại Tây Dương với biển nước mênh mông. Lúc này, một đứa trẻ da đen đang đứng ở đuôi tàu đã vô tình rơi xuống biển. Đứa trẻ kêu cứu nhưng trời nổi giông tố, trên tàu không ai nghe thấy, và cậu chỉ biết nhìn con tàu rời đi càng lúc càng xa.
Nhưng ...
Người không vì mình, trời tru đất diệt
753 12:23, 21/07/2021
3 0 34,565 10.0
“Người không vì mình, trời tru đất diệt”, câu nói này xuất xứ từ kinh Phật. Điều này nghe thì vô lí, bởi chẳng lẽ kinh Phật lại dạy con người sống chỉ “vì mình”, sống ích kỷ, tư lợi sao?
Từ trước tới giờ, tôi vẫn luôn nghĩ câu “Người không vì mình, trời tru đất diệt” có nghĩa là: Một người ...
GIỚI THIỆU CÁC TRÀ QUÁN
Giúp Uống Trà Thôi tốt hơn mỗi ngày
×
Uống Trà Thôi
Chỉ 30s tải app cực nhẹ và trải nghiệm!