/Uống trà thôi
Tải ứng dụng
Trang chủ / Chia sẻ

"Tôi nhận cả hai"

3931 21:05, 23/12/2025
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN NGẮN

( từ)

Ở tuổi mười sáu, Mary đã giấu cô em gái mới ba tháng tuổi dưới lớp áo khoác của mình trên Chuyến tàu trẻ mồ côi (Orphan Train) hướng đến Kansas vào ngày 15 tháng 7 năm 1902.
​Trại trẻ mồ côi đã quy định rất rõ ràng: trẻ sơ sinh và thanh thiếu niên không được sắp xếp ở cùng nhau. Các gia đình nhận nuôi thường chỉ muốn một trong hai. Mary buộc phải lên tàu một mình và để em gái mình bị gửi đi nơi khác. Sự chia lìa là điều đã được định sẵn.
​Mary đã từ chối điều đó.
​Cô lẻn đưa đứa bé ra khỏi phòng nhà trẻ, gói ghém cẩn thận, giấu dưới lớp áo khoác rồi bước lên tàu. Nếu bị phát hiện, cả hai sẽ bị tống khứ trở lại New York. Mary nín thở và cầu nguyện.
​Suốt hai giờ đồng hồ, đứa bé không hề khóc. Mary siết chặt vạt áo khoác bằng tất cả sức lực, cảm nhận hơi ấm nhỏ bé áp sát vào lồng ngực mình. Những đứa trẻ khác nhận thấy sự bất thường dưới lớp vải áo. Chúng hiểu chuyện. Nhưng không ai nói một lời nào. Những đứa trẻ mồ côi bảo vệ lẫn nhau.
​Tại điểm dừng chân đầu tiên, các gia đình tập trung lại để chọn trẻ con. Mary bước xuống tàu với trái tim đập liên hồi, chiếc áo khoác nặng nề bất chấp cái nóng của tháng Bảy. Một cặp vợ chồng nông dân tiến lại gần. Họ muốn một cô gái khỏe mạnh để giúp việc nhà. Mary đồng ý ngay lập tức — quá nhanh.
​Người phụ nữ nheo mắt nghi ngờ và hỏi tại sao Mary lại mặc chiếc áo khoác dày như vậy trong thời tiết nóng nực này. Mary nói rằng mình thấy lạnh. Rồi lại bảo mình đang ốm. Cô nói bất cứ điều gì, miễn không phải là sự thật.
​Một nhiếp ảnh gia đã chụp lại khoảnh khắc đó: Mary bước xuống tàu, chiếc áo khoác phồng lên chứa đựng một bí mật, nỗi sợ hãi hằn rõ trên khuôn mặt. Những đứa trẻ khác đứng quan sát trong im lặng. Bức ảnh đã đóng băng sự tàn nhẫn của một hệ thống sẵn sàng chia cắt các gia đình chỉ vì như thế thì "đơn giản" hơn cho họ.
​Đúng lúc đó, đứa bé khóc lên.
​Người phụ nữ yêu cầu Mary phải cởi áo khoác ra. Mary lùi lại phía đoàn tàu. Người ta gọi những người quản lý đến.
​Trước khi họ kịp chạm vào cô, một người nông dân lớn tuổi bước tới. Đó là một người đàn ông góa vợ tên là Thomas. Ông đã im lặng quan sát tất cả từ đầu.
​— "Tôi nhận cả hai," ông nói. "Cô gái này và đứa bé."
​Mary bật khóc nức nở, hỏi ông có thật lòng không. Thomas gật đầu. Ông giải thích rằng mình đã mất đi gia đình vì một trận sốt. Ông thấu hiểu nỗi đau đó.
​Mary và em gái đã sống cùng Thomas suốt tám năm. Ông đối xử với họ như con gái ruột, chưa bao giờ coi họ là người làm thuê. Khi Mary tròn hai mươi bốn tuổi, ông trao lại trang trại cho cô.
​— "Con chính là đứa con gái mà ta đã mất," ông nói. — "Đây là nhà của con."
​Mary đã nuôi nấng em gái mình tại đó. Cô cho em đi học. Cô đã sống trên mảnh đất ấy suốt sáu mươi ba năm.
​Khi Mary qua đời vào năm 1973 ở tuổi tám mươi bảy, em gái cô đã đặt bức ảnh năm xưa trong tang lễ và kể lại câu chuyện.
​"Mary đã giấu tôi dưới áo khoác và mạo hiểm tất cả để chúng tôi được ở bên nhau. Thomas đã cứu chúng tôi bằng cách lựa chọn tình người thay vì những quy tắc. Bức ảnh này cho thấy khoảnh khắc mà lẽ ra chúng tôi đã mất tất cả. Nhưng thay vào đó, chúng tôi đã tìm thấy một người cha, một mái ấm và một cuộc đời. Tôi còn sống và vẹn nguyên cho đến ngày hôm nay là vì chị tôi đã không để bất kỳ ai mang tôi đi xa khỏi chị."
 

Sưu tầm

Đánh giá của bạn
1+
2+
3+
4+
5+
6+
7+
8+
9+
10+

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận cho bài viết

Có thể bạn quan tâm

Chỉ thấy như là một quá giang...
1738 10:32, 09/04/2022
1 0 7,381 0.0
Cõi nào sau trước thôi đành vậy. Chỉ thấy như là một quá giang...

Trong khoang thuyền rộng xuôi Trường Giang về Hán Khẩu, Bảo Thư ngồi dựa lưng vào vách thuyền, ngó mông ra mặt sông bát ngát, sóng nước dạt dào. Buồm căng gió, thuyền lướt băng băng trên sóng. Nguyên Huân ngồi phía đối diện nhìn nét buồn trên ...
Say nắng
1718 10:02, 04/04/2022
1 0 9,129 7.0
Sau bữa chiều, từ cái phòng ăn sáng ánh đèn và nóng nực, họ bước lên boong tàu và dừng lại bên hàng lan can. Nàng nhắm mắt lại, đưa hai bàn tay lên má, lòng bàn tay để lộ ra ngoài, rồi cười không kiểu cách rất đáng yêu - từ người đàn bà nhỏ nhắn này, toát ra một cái gì thật đáng say mê. Nàng nói:

- Tôi ...
Bệnh
1715 17:09, 03/04/2022
1 1 8,492 8.0
Xuống xe rồi bây giờ nàng mới thấy được cái Thính Tuyết Lâu trong truyền thuyết.

Quả thật có cái khí tượng danh môn đại phái đấy, vào cửa mà như vào trong hoàng cung thượng uyển, trong vườn cây mọc xanh rì như biển, nhìn quanh mãi không thấy có nhà cửa đâu. Phải nhìn xa lắm mới thấy hình như có lầu đài ...
DUYÊN NỢ BA SINH
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN NGẮN
1714 16:06, 03/04/2022
1 0 8,461 0.0
DUYÊN NỢ BA SINH
Tác giả: Long Hổ Phong Vân
o O o

Chị Tư thỉnh thoảng cứ đi ra rồi lại đi vào căn nhà trệt cũ kỹ của mình để mà ngắm nghía , từ đầu nhà cho tới cuối nhà , dễ đến mười mấy lần .

Chị cứ xịch đi xịch lại những chỗ chưa vừa ý , từ bộ vi tính để bàn , những bức tranh treo tường cho ...
Rây-chơn
1702 15:30, 31/03/2022
0 0 9,276 9.0
Tối tối, nàng ra khỏi bóng tối trùm lên ngõ hẻm, bước vào trong ánh sáng rực rỡ của đường phố giồng như một đứa trẻ sợ sệt lúc xa nhà. Tôi biết chưa khi nào nàng đến đầu cái ngõ hẻm này trước lúc tám giờ, thế mà có nhiều tối, tôi chạy tới đó từ trước hàng hai tiếng đồng hồ, đứng đợi bên cạnh ...
GIỚI THIỆU CÁC TRÀ QUÁN
GIỚI THIỆU SÁCH HAY
×
Uống Trà Thôi
Chỉ 30s tải app cực nhẹ và trải nghiệm!