/Uống trà thôi
Tải ứng dụng
Trang chủ / Chia sẻ

Cuộc sống ý nghĩa

3933 10:26, 27/12/2025
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM

( từ)

Cuộc sống ý nghĩa

Người đàn ông giàu nhất Ohio không chết trong một biệt thự xa hoa.
Ông qua đời trên sàn hành lang trường học lạnh lẽo lúc 3 giờ 17 phút sáng, bên cạnh một chiếc máy bán hàng tự động kêu vo ve mà không ai để ý.

Tên ông là Arthur “Artie” Vance.
Ông 74 tuổi.

Đối với hội đồng nhà trường, ông là Nhân viên số 509 — một “khoản chi phí” mà họ đang thảo luận để cắt giảm nhằm mua thêm máy tính bảng.

Đối với giáo viên, ông là người lao công trầm lặng trong bộ quần áo bảo hộ màu xanh nước biển.

Đối với học sinh, ông chỉ là ông Artie già — người đàn ông ngân nga những giai điệu nhạc jazz trong khi dọn dẹp những vết nước ngọt đổ ra sàn.

Báo cáo của cảnh sát ghi: Nguyên nhân tự nhiên. Ngừng tim.
Hết chuyện.

Nhưng đó không phải là sự thật.

Sự thật được hé lộ vào sáng hôm sau trong phòng tập thể dục của trường.

Hiệu trưởng làm theo đúng quy trình. Một thông báo ngắn gọn. Mười giây im lặng. Rồi quay trở lại lớp học.

Sau đó, một chiếc ghế kim loại rơi xuống sàn.
Jace đứng dậy.
Cao một mét chín mươi mốt. Cầu thủ bóng bầu dục xuất sắc. Cậu bé mà các trường đại học đang tranh giành.
Cậu đang khóc.
“Ông không chỉ là một người lao công,” Jace nói, giọng run run.
“Ông đã dạy tôi vật lý.”
Bốn tháng trước, Jace học kém. Cha cậu mất việc. Không thể thuê gia sư. Học bổng đang dần tuột khỏi tầm tay. Một đêm nọ, cậu ngồi trên sàn phòng thay đồ, tin rằng tương lai của mình đã chấm dứt.
Artie bước vào để dọn dẹp.
Ông không cười.
Ông ngồi xuống.
Mỗi đêm. Cho đến 11 giờ đêm.
Trong bốn tháng.
Artie từng là một kỹ sư cơ khí trước khi nghỉ hưu. Ông giải thích về mô-men xoắn và vận tốc tốt hơn bất kỳ ứng dụng nào. Jace được vào đại học là nhờ ông.

Rồi một cô gái trầm lặng trong chiếc áo hoodie quá khổ đứng dậy.
“Ông đã cho tôi ăn.”
Gia đình cô không đủ tiền trả tiền thuê nhà và mua thực phẩm. Cô ngừng ăn trưa để em trai nhỏ của mình có thể có bữa tối.
Artie tìm thấy cô đang uống nước trong nhà vệ sinh để chống lại cơn đói.
Ngày hôm sau, ông đưa cho cô một thẻ quà tặng mua hàng tạp hóa.
Ông nói rằng ông “đã thắng được nó và không cần đến nó.”
Ông nạp tiền vào thẻ mỗi thứ Hai.

Nhiều học sinh khác đứng dậy.
– “Ông đã sửa kính cho tôi để cha mẹ nuôi của tôi không nổi giận.” 
– “Ông đưa tôi ra xe sau buổi tập nhạc vì tôi sợ.”
– “Ông là người lớn đầu tiên mà tôi tâm sự về giới tính của mình.”

Rồi một cô gái tóc nhuộm lên tiếng từ phía sau:
“Ông đã cứu tôi khỏi tự tử trên cầu.”
Im lặng.
Ông không gọi cảnh sát.
Ông mang cà phê đến.
Ông lắng nghe.
Ông ở lại cho đến khi mặt trời lặn.

Đến cuối buổi họp, mười giây im lặng đã biến thành hai giờ kể chuyện.

Sau đó, ban quản lý mở tủ đồ của Artie.
Họ mong tìm thấy dụng cụ dọn dẹp.
Họ tìm thấy một nơi trú ẩn.
Thức ăn cho những đứa trẻ đói bụng. Áo khoác mùa đông. Sách ôn thi SAT.
Và một cuốn sổ tay.
Không phải nhật ký. Mà là một danh sách việc cần làm.
“Ngày 4 tháng 10 — Sam cần ủng mùa đông cỡ 11.”
“Ngày 12 tháng 10 — Chloe lại khóc. Kiểm tra xem cô ấy thế nào vào thứ Ba.”
“Ngày 3 tháng 11 — Jace hiểu vật lý. Cần sự tự tin. Hãy nói với cậu ấy rằng cậu ấy thông minh.”

Ông quan tâm đến tất cả mọi người.

Tang lễ diễn ra ba ngày sau đó.

Con gái của Artie bay đến, chỉ mong gặp một vài người. Cô nghĩ cha mình là người xa cách. Một người đàn ông “chưa bao giờ phát huy hết tiềm năng của mình.”
Rồi cô mở cửa nhà thờ.
Hàng người xếp dài quanh khu phố.
Học sinh. Phụ huynh. Y tá. Thợ máy. Cảnh sát.

Một người đàn ông nói với cô:
“Cha của cô đã bắt gặp tôi ăn trộm từ máy bán hàng tự động. Thay vì gọi cảnh sát, ông mua cho tôi một chiếc bánh sandwich và hỏi tại sao tôi lại đói. Bây giờ tôi là một luật sư bào chữa công cộng.”

Cô bật khóc.

“Tôi nghĩ ông chỉ là một người lao công,” cô nói.

“Ông không phải vậy,” Jace trả lời nhẹ nhàng.
“Ông là một người ông đối với những đứa trẻ không có ông.”

Trường học đã đặt tên trung tâm sinh viên mới theo tên Arthur Vance.

Nhưng sự thật đau lòng nhất đến sau đó.
Một người đàn ông chăm sóc tất cả mọi người đã chết một mình.
Trong sáu giờ, không ai nhận ra.

Và đây là điều bạn nên ghi nhớ hôm nay:
Ở đâu đó trong thành phố của bạn, có một Artie.
Có thể đó là người thu ngân mệt mỏi.
Người hàng xóm trầm lặng.
Người lao công mà bạn đi ngang qua mà không ngước nhìn.
Chúng ta sống trong một thế giới tôn vinh thành công ồn ào và bỏ qua lòng tốt thầm lặng.

Đừng đợi đến tang lễ mới nhận ra ai thực sự là người giữ mọi thứ lại với nhau. Hãy ngẩng đầu lên.
Hãy nói lời cảm ơn.
Hãy liên lạc.
Vì đôi khi, những trái tim mạnh mẽ nhất lại đang đập một mình trong bóng tối.

 

Sưu tầm

Đánh giá của bạn
1+
2+
3+
4+
5+
6+
7+
8+
9+
10+

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận cho bài viết

Có thể bạn quan tâm

Khi lời nói cũng cần được tu tập
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
3842 10:35, 28/08/2025
0 0 5,450 0.0
Lời nói: Một hành trình khám phá đầy bất ngờNếu ai đó hỏi, điều gì là thứ luôn hiện diện trong cuộc sống mà chúng ta ít khi để tâm đúng mức? Có thể bạn sẽ nghĩ đến hơi thở, ánh nhìn… nhưng còn một điều khác, rất gần gũi đó là lời nói. Thật vậy, lời nói đi theo ta từ khi còn bé bập bẹ cho đến ...
SỐNG TỬ TẾ MỖI NGÀY
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
3839 08:59, 25/08/2025
0 0 9,680 0.0
Năng lực sẽ giúp bạn hoàn thành công việc, nhưng cách giao tiếp của bạn với mọi người là yếu tố quan trọng dẫn đến thành công và xây dựng được những mối quan hệ sâu sắc. Và một trong những chìa khóa vàng của giao tiếp thành công chính là sự tử tế. Làm sao để trở nên tử tế trong mắt bạn bè và những ...
“Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
3838 08:00, 24/08/2025
0 0 9,801 0.0
Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị. Người xưa nói: Mưu sự không có chủ ...
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
3837 08:00, 23/08/2025
0 0 5,520 0.0
Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.Ếch ngồi đáy giếng: biểu tượng của sự hạn hẹp ...
Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?
Team Uống Trà Thôi TRUYỆN TÍCH CỰC & SUY NGẪM
3836 14:36, 22/08/2025
1 0 10,326 0.0
Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.Theo kinh nghiệm dân gian, “ăn ...
GIỚI THIỆU CÁC TRÀ QUÁN
GIỚI THIỆU SÁCH HAY
×
Uống Trà Thôi
Chỉ 30s tải app cực nhẹ và trải nghiệm!