CÚ LỪA NGOẠN MỤC
Ngày xưa có một thương nhân Do Thái đến một thị trấn nọ buôn bán. Nhưng ông ta mang một túi quá nhiều tiền vàng nên đi đâu đều phải mang theo người, vừa nặng lại vừa không an toàn.
Ông bèn đến một nơi vắng vẻ gần thị trấn, nhìn trước nhìn sau không một bóng người, bèn đào một cái hố chôn túi tiền vàng rồi lấp lại, phủ cỏ rác lên trên rồi ra đi buôn bán. Những lô hàng giá rẻ và những lái buôn đủ loại – giàu có, nghèo có, khôn ngoan có , khờ khạo có… đang đợi ông.
Ngày thứ hai trở lại nơi giấu tiền, thì hỡi ôi, đào lên thấy túi vàng đã không cánh mà bay! Người Do Thái đó đau khổ tưởng như chết đi, vì số vàng đó là toàn bộ tài sản ông dành dụm được. Suy nghĩ lại hôm qua lúc chôn tiền không thấy ai sao lại mất? Quay đầu nhìn lại, ông nhận thấy có một túp lều cỏ ở xa xa, tường nhà có một lỗ nhỏ hướng ra ngoài bãi trống. Phải chăng người trong nhà này nhòm qua lỗ tường, thấy ông chôn tiền nên đã lấy? Người Do Thái lưỡng lự chưa biết làm cách nào. Mối ngờ của ông ta chỉ là giả định. Không thể xông vào nhà người ta mà đòi tiền được; không những không đòi được tiền mà có khi còn ăn no đòn chưa biết chừng!
Suy đi nghĩ lại cuối cùng người Do Thái nghĩ ra một diệu kế:
Ông ta mang bộ mặt buồn rầu đến ngôi nhà đó, gõ cửa một cách từ tốn, xin gặp chủ nhân ngôi nhà. Mở cửa cho ông là một gã chủ nhà có bộ mặt gớm ghiếc.
Chủ nhà nhìn ông một cách nghi ngờ:
– Hêbrơ này, mi muốn gì? Vì tổ tiên người Do Thái là người Hêbrơ nên gã ta hỏi như thế.
Người thương nhân Do Thái cung kính đáp:
– Xin lỗi ngài! Tôi là kẻ nông thôn quê mùa dốt nát chưa hề lên thành thị. Ngài là người thành thị nhất định thông thái, xin ngài cho phép tôi hỏi nhờ một việc. Rất mong quý Ngài vui lòng chỉ giáo, kẻ hèn này xin đội ơn Ngài!
Gã chủ nhà thấy trước mắt không phải là kẻ hỏi tìm tiền vàng mà chỉ là một tên nhà quê ngu đần liền thở ra một cách nhẹ nhõm, hỏi một cách độ lượng:
– Thế ông định thỉnh giáo điều gì, xin cứ nói?
Người thương nhân Do Thái vừa làm ra vẻ thành khẩn vừa ngây thơ bày tỏ:
– Thưa ngài, tôi ở ngoại thành vào thành mua hàng mang theo hai túi tiền, một túi năm trăm đồng tiền vàng, một túi tám trăm đồng tiền vàng. Tôi đã chôn túi nhỏ ở một chỗ không ai biết, bây giờ còn túi tiền lớn không biết nên chôn hay nên giao cho người tin cẩn thì an toàn hơn?
Nghe giọng nói của thương nhân như thế, gã chủ nhà cho rằng ông ta chưa biết đã mất túi tiền rồi, bèn ung dung nói:
– Nếu tôi là anh thì tôi không tin ai cả. Tốt nhất đem túi thứ hai chôn cùng túi thứ nhất. Bí mật. Bí mật.
Thương nhân đáp:
– Thưa vâng! Tôi sẽ làm theo lời Ngài. Xin cảm ơn Ngài. Thánh Ala phù hộ cho Ngài.
Nói xong từ tạ ra đi, mắt giả vờ len lén nhìn về phía chôn tiền.
Vị chủ nhà đáng kính nhìn qua lỗ tường , đợi cho thương nhân đi khuất, bèn lập tức lấy túi tiền vàng ăn cắp chạy ra chôn lại vào chỗ cũ, hy vọng chờ thương nhân mang nốt túi tiền thứ hai đến chôn rồi sẽ được cả hai. Sự chờ đợi làm ông ta sung sướng hồi hộp gần như tắc thở.
Nhưng kỳ quái là ông ta chờ mãi mà không thấy thương nhân kia trở lại.
Chủ nhà nhân đêm tối chạy ra lỗ chôn tiền thì không thấy túi tiền nào nữa. Ngay một đồng vàng cũ kỹ có nằm mơ cũng không thấy.
Bây giờ chủ nhà mới hiểu: cái người Hêbơrơ đó, kẻ mà ông ta chỉ cho là một gã nhà quê ngớ nghéch ngu đần, đã vờ ra đi thật, nấp vào một chỗ đâu đó, đợi ông ta chôn lại túi tiền, đặng vừa quay lưng về nhà thì đã chạy đến lấy lại túi tiền rồi./.
Team Uống Trà Thôi sưu tầm