Ngày xưa, có một người đáp thuyền đi xa. Trên thuyền, thấy trong thùng của chủ thuyền có hai con cá đang bơi lội rất vô tư, có thể đến trưa sẽ bị giết thịt. Người ấy mới nói với chủ thuyền:
"Anh bán hai con cá này cho tôi đi!".
"Được!" - Chủ thuyền nói - "Nhưng đắt lắm, hai con giá 300 đồng. Lúc nào anh muốn ăn, tôi sẽ làm thịt nấu nướng cho!".
Người ấy bèn lấy ra 300 đồng đưa cho chủ thuyền để mua hai con cá. Nhất thời không đành lòng ăn thịt chúng nên nói: "Hôm nay tôi không thích ăn cá, xin ông đừng nấu!".
Các một ngày sau, chủ thuyền lại hỏi: "Hôm nay nấu cá cho anh nha?".
Người ấy bèn trả lời: "Đừng! Đừng! Hôm nay tôi ăn chay!".
Thật ra, anh ấy không có ăn chay, chẳng qua là anh ta thấy hai con cá bơi lội trong thùng dễ thương quá, cho nên không nỡ ăn thịt chúng. Giết chúng càng cảm thấy tội, cho nên mới nói dối mình ăn chay. Cuối cùng, anh ta thả cá xuống sông, trả tự do cho chúng.
Lại cách một ngày sau, thuyền đang giong buồm trên sông, bỗng cuồng phong nổi dậy, sóng cao ngút trời, cả thuyền đều sợ khiếp vía. Đang lúc quỳ lạy cầu cứu cứu mạng, bỗng nhiên từ trong mây ló ra hai chữ "giả chay".
Mọi người trên thuyền ai cũng thấy rõ. Có người hỏi lớn: "Trên thuyền chúng ta người nào giả ăn chay? Ai?". Hỏi đến mấy lần như thế.
Người ấy nghĩ: "Mình giả ăn chay, nhất định đã xúc phạm luật trời. Nếu giấu không nói, như thế không phải đã hại mọi người sao?". Nên lập tức lớn giọng trả lời: "Là tôi! Là tôi!".
Mọi người đều nói: "Ngươi nhảy xuống đi!". Rồi đẩy anh ta xuống nước.
Lúc đó cũng kỳ lạ, không biết từ đâu trôi tới một miếng ván. Người bị đẩy xuống sông đó lại an nhiên bám chặt tấm ván một cách vô sự. Một trận gió lớn đẩy anh vào bờ và được người cứu sống.
Nhìn lại chiếc thuyền kia không chịu nổi sóng to gió lớn đã lật úp, toàn bộ người trên thuyền đều bị chìm nghỉm làm mồi cho cá.
Chúng ta thử nghĩ xem, người giả ăn chay này, chỉ khởi lên một niệm từ tâm đã cứu sống được mình.
Nguồn sưu tầm