“Khi gặp gió mưa thì tìm nơi trú ẩn; khi gặp gai góc thì tìm giày dép chắc chắn để đi; khi lạnh thì đốt lửa; khi nóng thì tìm nước. Những lúc như thế chỉ tìm cách để thích ứng, không nên oán trách hay sân hận.
Trong cuộc sống có những thứ phải nên như vậy, đem tình thương và sự hiểu biết của mình ra để thích ứng và vượt qua, không nên oán trách hay sân hận những thứ bên ngoài.”.(1)
Một trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc sống là khi chúng ta tìm thấy đủ can đảm để có thể từ bỏ được những điều không thể đổi thay.
Cuộc sống có hai kiểu người: một kiểu tìm cách thích nghi với thế giới, và một kiểu muốn thế giới phải thích nghi với tính cách của mình; luôn có những người nhầm lẫn giữa kiên trì và cố chấp, đều cùng giống nhau là không dễ dàng từ bỏ nhưng bên trong luôn lại là hai câu chuyện khác nhau; khi một trái tim thiếu tình thương và hiểu biết, điều chắc chắn nhất là nó sẽ tự làm tổn thương cho chính mình.
Ấm là khi mùa đông vừa về tới ngoài hiên, thì trong nhà, có kẻ cũng vừa đan xong cho mình chiếc áo mùa đông; lạnh là khi không đủ tình thương giữ ấm được lòng mình trước những giá lạnh từ cuộc sống. Trước thời gian vô tình, trước lòng người đen bạc, trước không gian mênh mông, có lẽ ai cũng từng thấy lòng mình lạnh buốt. Chiếc áo giữ ấm bên ngoài, tình thương giữ ấm bên trong, cả hai thứ đó không phải tự nhiên mà có. Chiếc áo mùa đông được chuẩn bị từ mùa thu, còn tình thương được chuẩn bị từ sự hiểu biết của chính mình.
Thế giới ngoài kia, mùa đông nào rồi cũng sẽ chuyển thành mùa xuân; nhưng trong thế giới con người, không phải nỗi đau nào cũng có thể chuyển hoá thành sự hiểu biết, để ngày mai con người biết cách chuyển mình thích ứng được với những thứ không thể đổi thay.
Gặp gió mưa, tìm nơi trú ẩn, nhưng vẫn biết nơi đó chỉ là quán trọ, dù đẹp đến đâu, hết mưa liền rời đi; gặp gai góc tìm giày dép chắc chắn để mang, nhưng vẫn không quên mình đang đi đâu. Có kẻ vì lẩn tránh nỗi đau hiện tại, nên tìm kiếm nơi trú ẩn trong những niềm vui phù phiếm, rồi vướng trong những thứ phù phiếm cả đời, không thoát ra được; có người vì tránh né gai góc trước mặt nên quay lưng đi, rồi sống một cuộc đời khác. Thích ứng những vẫn kiên định, tuỳ duyên mà bất biến, luôn là một điều rất khó.
Bình yên của mỗi người là câu chuyện thích nghi của họ đối với những đổi thay của ngoại cảnh, trước khi cuộc sống bắt họ phải tìm mọi cách để thích nghi.
Người ngày mới an.
Vô Thường.